Sự kiện gây kinh ngạc, kinh hoàng rồi phẫn nộ của tất cả mọi người có lương tri là hình ảnh không thể tin được là hình ảnh một người dân, một người phụ nữ nghèo của vùng quê nghèo đang nằm dưới xích sắt của cái xe ủi đất. Chưa biết người dân ấy sống chết ra sao nhưng việc chính quyền đã đưa cả những cái máy xúc máy ủi ra để chống lại người dân đang thực thi hoà bình các quyền phản kháng dân sự của họ thì là điều có thật. Và cái độc ác ở trên đất nước này đã, đang và sẽ còn chà đạp lên tất cả là điều có thật...
Người dân, khi những quyền lợi thiết thực với họ bị đe doạ thì họ có quyền phản kháng hay bất tuân dân sự một cách hoà bình bất bạo động. Đó là những quyền bất khả phân của người dân, và chính quyền phải có đủ khả năng để nghe, để hiểu và để giải quyết vấn đề một cách hoà bình đúng pháp luật. Người dân không hề dùng vũ khí, không hề đe doạ giết nhân viên công lực và không hề đem xe xích, xe ủi để chống lại chính quyền. Nhưng chính quyền đã làm tất cả những việc làm vô đạo đó để chống lại với người dân tay không tấc sắt.
Đó là những việc làm tàn bạo, mất hết tính người và không thể chấp nhận được. Và thật đau lòng khi nhìn thấy bên cạnh hình ảnh của người phụ nữ bị kẹp dưới xích sắt của xe ủi kia là một lá cờ đỏ sao vàng nhăn nhúm. Hẳn đó là lá cờ của người phụ nữ đáng thương kia cầm theo, với niềm tin rằng với lá cờ đó cùng với sự phản kháng hoà bình của mình thì sẽ an toàn, sẽ không bị đàn áp và nhất là không bao giờ bị những cái máy ủi tàn bạo kia đè xích sắt xuống người mình...
Nhưng chị đã lầm cũng như tất cả người dân trên đất nước này đã lầm về cái ác.
MTA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét