24/6/17

ĐẤT NƯỚC MÌNH ĐỂU QUÁ PHẢI KHÔNG ANH - TRẦN THỊ LAM



Ngoảnh mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa,

Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi…

Bùi Minh Quốc




Than ôi, chỉ có một vụ cá chết miền Trung thôi mà có đến mười mấy lãnh đạo của ta chết như chết trận cả. Các anh chị oai dũng của Đảng và Nhà Nước ta, đang béo tròn no đủ từng nấy, đang đú đởn khỏe mạnh bằng từng nấy bỗng nhiên lăn ra bệnh đều cả, mà toàn là bệnh của con cá miền Trung, ăn vào rồi sẽ thổ ra trả nợ thánh thần, rồi sẽ lăn ra chết tốt tất cả…

Nhớ ngày ấy ! Miếng ăn là miếng nhục vậy mà các anh chị vẫn hục vào ăn. Ăn bao nhiêu của cải bao năm không sao, nhưng ăn một miếng cá miền Trung tháng nớ là chết, chỉ một miếng cá thôi là chết để trả nợ đời. Bọn Tàu Cộng nó ác lắm. Miếng ăn nó bọc đường ở Formosa, ăn miếng cá miếng tôm ngon tươi béo ngậy vào "Thôi rồi Lượm ơi". 

Chỉ có chết đến chết. chết. Chỉ có kẻ đến trước, chết trước. Người đến sau, chết sau. Người yếu thì 49 ngày, kẻ mạnh 100 ngày cho đến 3 năm thì tất cả những người muốn làm anh hùng sẽ được đắc nguyện, được Diêm Chúa săp hàng ăn cá tôm tháng 5 nớ đều lăn ra chết tốt. Tuy chết nhưng chết khác nhau…

Người thì đau bụng chạy vắt quần lên cổ vì bị Tào Tháo rượt, kẻ thì nặng bụng lên dần dần như có thai hoang, thai song sinh... Ấy cũng là vì chỉ thấy có vào mà không có ra, chỉ nhập mà không xuất. Những người khác thì như có ông Tôn Ngộ Không ở trong bụng đánh thanh long đao tứ phía, đau té đái ra quần. Mặt xanh mày mét, suốt ngày ngồi ôm bụng, ca bài ca con cá, đớn đau xin được chết… Rồi sẽ được toại nguyện, phỉ chí bằng sinh mà cùng nhau chết như những anh hùng chạy làng quỵt nợ. Không được đem thân giai ra trả nợ nước thì cũng có cái xác khô để trả thù nhà.

Hơ, hơ, hơ…Trương Minh Tuấn, Bộ Trưởng 4T, mới lên chức nên hăng say con bọ xít, mua cá miền Trung, ăn cá miền Trung tháng Năm nớ nên chết đầu tiên, chết anh dũng trên chiến trường còn thơm sực mùi cá chết.

Hơ, hơ, hơ…Các quan viên địa phương, bí thơ, chủ tịch Hà Tĩnh, Quảng Bình giờ cũng đang đếm lịch ngược chờ ngày về về với liệt tổ, liệt tông. Các anh chị địa phương này không chỉ ăn tôm cá, mà còn nhiều lần cao hứng tuột quần xuống tắm biển Vũng Áng chiều ni nữa. Ác quá, ác quá, nhúng giế xuống biển như thế thì bằng nhúng vào nồi nước sôi. Các anh đều béo tốt, bụng phệ , ấy vậy mà Vì Ăn Cơm Chúa Phải Múa Tối Ngày, nên giờ đây tất cả đều nước mắt vắn dài, lệ sầu trên mi, sắp hàng chờ ngày lên bàn thờ ngửi phao câu gà và nải chuối cúng để than khóc cho những ngày xanh không còn nữa. Mà đau cái là không biết chết vì bệnh nào. Ăn cá bị bệnh nên phải chết lần chết mòn, biến thành ung thư ruột gan, hay chết vì bị ghẻ ngứa, bị gảy đàn tới chết vì tắm biển chết Vũng Áng chiều ni…

Hơ, hơ, hơ…lại có cả chị Tiến Y Tế, phốp pháp béo lùn, gái khỏe mạnh của đồng chiêm nước trũng, không hiểu hóa rồ thế nào mà cũng có trong danh sách trúng cử vào đoàn khách chết chóc đến diễn tuồng ở Vũng Áng để làm màu mè diễn kich, ai ngờ chết thật. Tiếc cho phận gái thuyền quyên, đái xè xè không qua ngọn cỏ, mà cũng hung hăng con bọ xít, tưởng phúc dầy ai ngờ phận mỏng, khôn ba năm dại một giờ nên nửa đường đứt gánh vì miếng cá tôm định mệnh..

Than Ôi ! Vầng dương kia lúc mờ lúc tỏ,

Ánh nguyệt này thì không biết tỏ tỏ hay mờ mờ…

Sao các anh, các chị phải ra đi giữa mùa không có chiến chinh, không có kẻ thù mà lại phải lăn ra chết hết giữa trận tiền không có tiếng súng, không có tên giặc nào. Chỉ có miếng cá luộc, xào, rán, kho, hay lẩu mắm mà phải chết hết, để vợ gào réo, để con khóc hờ…

Chỉ vì nghe bọn ở Ba Đình xúi dại, bắt ăn cứt gà nên các anh chị phải ăn một ít, ai dè cứt gà trộn mùi cá chết nên giờ đành tình phu thê chia cắt, nghĩa phụ tử lìa xa, âm dương chờ ngày đoạn tuyệt... Ôi, giời ơi...chỉ vì một xuất diễn bưng bô mà phải hồn lìa khỏi xác cả một đội ngũ những người diễn viên chuyên diễn kịch Telecura thì có phải đau lòng em không...

Anh Cả Trọng khôn ngoan đâu có ăn tôm cá gì khi đến miền Trung thăm Formosa thì nín nhịn, đến cả hỉt thở anh cũng không hít thở thì làm gì bọn Formosa hại đến sợi tóc của anh đươc. Còn anh Fhuc Đầu Củ Chuối thì cả cuộc khủng hoảng còn chẳng có bước chân đến miền Trung thăm bà con tìh lấy gì con cá mà ăn được ổng.  Các anh Đỉnh Cao không ăn nhưng các anh đã có sẵn một bầy em Chí Tuệ để đẩy cho mỗi khi có hàng đặc sản Miền Trung hàng về. Nhìn các anh chị tíu tít phấn xanh, phấn đỏ...ùa xuống làn nước trong xanh như bầy trẻ trâu đang dạng háng lên để tung hàng vào gió mới... Trông thích mắt quá nhưng nhìn bảng báo cáo y tế hàng năm thì mới giật mình. Những cú kéo cầu giả nợ này sẽ khiến cho đội ngũ oai danh của chúng ta thiệt đơn thiệt kép mất tới 1/3 những anh chị em hăng say nhất. Chỉ có Tứ Trụ Triều Đình là không thiệt gì mà chỉ thấy béo lên mà thôi.

Nhưng bây giờ có nói chi cũng thừa. Miếng độc đã nuốt, chất độc đã phát chỉ còn chờ lúc thời khắc cuối điểm thùng, tất cả lần lượt áo thụng vái nhau, khóc nghẹn về Trời. Bọn Tàu Cộng ác lắm. Chúng nó giết dân, nhưng không ai ngu mà đi ăn cá Miền Trung lúc này mà chỉ thấy có các anh chị ngu, xông vào đớp cá như cá đớp trăng nên đành phải kéo nhau chết chìm cả hạm. Thân xác của các anh chị bị Tàu Cộng lấy về làm lục phủ ngũ tạng, may á xăm lốp...

Thôi thì thế cũng là đem thân xác có ích cho đời, còn hơn ngồi ghế cao quan chức nhưng chả làm gì cho dân, cho nước. Sống ở đời không giúp gì, thì khi chết đi cũng còn cái xác khô để đáp đền nghĩa cả, bón cho cây thì cũng xanh được chút lá, chút cành…

Than ôi ! Đất nước mình đểu quá phải không anh ?

Không ! Đất nước mình không đểu mà lưu manh em à...

Mai Tú Ân

Không có nhận xét nào: