13/11/15

Chính quyền có thể vô cảm, chứ người dân thì không..


Sự kiện luật sư Trần Vũ Hải bj bẳt giữ thô bạo, tiếp sau việc hai luật sư Trần Thu Nam và Lê Luân bị tấn công tàn bạo và nhất là trước sư giải quyết vụ việc lại xúc phạm nặng nề đến nhân phẩm, tính mạng của 3 vị luật sư trên của ngành CA, ở đây là CA Hà Nội thì thật khôi hài, ngớ ngẩn và thậm chí là vô trách nhiệm. 


Sự bức xúc đến mức phải tuyệt thực, thậm chí cả muốn tự sát của LS Trần Vũ Hải  (điều này thì chúng tôi vô cùng không muốn xảy ra), cùng hai gương mặt sưng vù đầy máu me của hai luật sư Thu và Luân đã chứng tỏ những vụ việc của họ là nghiêm trọng lắm với những con người vốn là những trí thức luôn tôn trọng pháp luật. Nhưng CA HN thì vẫn tắc trách, thiếu nghiệp vụ và thiếu cả tình người khi xử lý vụ việc, đẩy đưa 3 vị luật sư từ nạn  nhân bỗng biến thành những tội phạm giơ đầu chịu báng. 

Ngành CA nói riêng và chính quyền Việt Nam nói chung luôn là những người vô cảm với những nỗi đau, nỗi đớn của người dân thường Việt Nam. Những cái chết bí ẩn, mờ ám trong đồn CA, tiếng gào thét kêu oan của ba gia đình tử tội đang chờ thi hành án, hàng ngàn tiếng kêu khóc kêu oan vang thấu Trời xanh của bao gia đình dân oan đều như lọt ngoài tai của những ông bà lãnh đạo cả ngành lẫn chính quyền. Họ như vô cảm trước nỗi đau mất mát của người dân...

Nhưng người dân chúng ta thì không. Khi cộng đồng người Việt Nam lên tiếng thì nhiều số phận đã được giải thoát như ba tử tội đã được tạm thời thoát án tử, những người dân oan đã có miếng ăn, miếng áo ấm lòng qua những tấm lòng thiện nguyện. Và nhất là giờ đây, qua vụ việc của LS Trần Vũ Hải thì chính quyền nên rút ra một bài học. Đó là không thể tuỳ tiện muốn chụp mũ phản động cho ai thì chụp, muốn bắt ai thì bắt. Giờ đây có cả một cộng động hàng triệu người trên mạng, trên các đường phố sẵn sàng vào cuộc nếu như thấy có sự bất minh trong đó. Thời của chính quyền muốn làm gì thì làm, muốn bắt ai thì bắt đã qua rồi, vĩnh viễn qua rồi. 

Giờ đây thì người dân đã không còn sợ hãi nữa, họ đã lấy lại các quyền khôngt thể tách rời của chính họ, đó là quyền sống, quyền tự do và quyền xây dựng hanh phúc. Người trí thức, hay người lao động bình thường đều phải có những quyền cơ bản đó, Quyền Làm Người, chứ không nín nhịn mãi để chính quyền đè đầu cưỡi cổ với cái roi sắt có tên là Công An Trị luôn sẵn sàng ra roi. Người dân từ nay không còn để cho chính quyền muốn làm gì thì làm, không để cho CA muốn tự tung tự tác mãi được. 

Có quá nhiều bài học mà ngành CA cùng chính quyền phải học. Rằng mọi việc phải đúng pháp luật, đúng tình người, chứ không thể duy ý chí, không thể cậy thế ỷ quyền để hành động thô bạo, phi luật pháp được nữa. Mọi việc, lớn hay nhỏ giờ đây đã đều được hàng triệu quan toà, hàng triệu người dân xem xét.

Trở lại với những vụ việc như đã nói bùng lên làm xôn xao cả cộng đồng trong lẫn ngoài nước thì mới thấy được tình nghĩa đồng bào tương thân tương ái với nhau của rất, rất nhiều tấm lòng người Việt Nam với  nhau, nhất là trong hoạn nạn, trong khó khăn chia ngọt sẻ bùi.

Những người dân oan phải lang thang trên phố Hà Nội nhiều năm nay, gia đình những người tử tù oan, những số phận lăn lóc, cay nghiệt và vô tâm củnhững người có trách nhiệm thì dường như lại được cộng đồng chúng ta chia sẻ, tương trợ nhiều hơn, và cũng đầy tình người hơn từ các cá nhân trong cộng đồng người Việt Nam chúng ta. Những tấm lòng vàng của các cá nhân có danh và vô danh, luôn dành những nỗ lực âm thầm và không mệt mỏi cho những số phận thiệt thòi, bất công. Đấy là cái tâm, cái tình luôn dành cho đồng bào của mọi người Việt Nam chúng ta ở cả trong và ngoài nước. Và chứng tỏ rằng, chúng ta là người cùng một tổ tiên, một cội nguồn Việt Nam và chúng ta không hề vô cảm, vô tình.

Chỉ trong gian khổ, trong bão giông và trong cuộc đối đầu sinh tử với bạo quyền thì những phẩm chất tốt đẹp của tình đồng bào, nghĩa ruột thịt ấy mới bùng cháy trong huyết quản của mỗi người dân Việt chúng ta.

Nên lúc này đây ta sẽ thấy các ông tiến sĩ chạy lăng xăng giúp ông luật sư gặp nạn. Ta thấy bà con dân oan cũng xuống đường làm nghĩa hiệp, đóng vai công tử Lục  Vân Tiên giải cứu ông luật sư "Kiều Nguyệt Nga" tên Trần Vũ Hải gặp ách giữa đường. Rồi trước đó thì ông nhạc sĩ Trí Hải bị đập vỡ cây đàn đã được cộng đồng mạng quan tâm nhiều như thế nào. Tất cả đều nhiều hơn những gì mà mọi người có thể tưởng tượng ra. Vụ việc Luật Sự Oan này, nếu sớm kết thúc thì tốt, nhưng nếu kéo dài, và lại gặp cảnh đàn áp của chính quyền thì ta sẽ thấy có nhiều người dân  ủng hộ cho họ nhiều hơn, đông hơn và nhiệt tình hơn. Đó là cái Đạo ông bà ta đã ăn sâu vào máu thịt người dân ta, hễ gặp cảnh bất công, cho dù người gặp nạn là ai, gặp chuyện gì. Miễn là người gặp nạn đó là chính nghĩa, là ngay thẳng thì người dân ta không bao giờ vô cảm, vô tình với họ. Mà luôn ở bên họ, ở cùng họ...

Chính quyền có thể vô cảm, nhưng người dân thì không.

MTA

Không có nhận xét nào: