29/11/15

Tiếc hai quả dừa..

Chuyện chiến hạm Mỹ áo sát đảo Trung Cộng xây trái phép, khiến cho đại ca Nhà Thơ kêu MTA lên uống rượu nhạt. Như mọi khi anh vuốt chòm râu nhẵn thín không có một sợi rồi lên tiếng, giọng trầm hẳn xuống :



- Tình hình thì chẳng cần đoán cũng biết. Anh Trung Cộng bao giờ cũng to mồm hơn, nhưng cứ gặp anh Mỹ thì chơi chiêu bò né. Còn anh Mỹ thì lúc nào trông cũng đần đần, nói chuyện chiến thì yếu xìu nhưng đi đến đâu thì thiên hạ dạt hết vào vỉa hè. Nhưng anh muốn nói chuyện về việc khác kìa. Chú có biết vùng biển đảo Trung cộng xây trái phép đó là của ai không ? Là của ông bà tổ tiên Việt Nam chúng ta để lại cho con cháu chúng ta đấy. Và hạm đội Mỹ, bênh ta hay không thì không biết, nhưng vì Tàu Cộng làm sai phép quốc tế nên Mỹ phải cử hạm đội từ rất xa đi lại để làm nhiệm vụ xem xét cản địa đó. Mà nói thẳng ra, nếu không có Mỹ thì Trung Cộng không dừng bồi đắp biển đảo đâu. Nó cứ bồi đắp, bồi đắp hoài thì làm gì được nó. May mà có người Mỹ rảnh rỗi làm chuyện bao đồng chứ không thì không biết ta mất đến những gì. 

- Thì biết họ giúp mình chớ, và đến trẻ con còn biết Thank you họ kia mà. 

- Ấy thế mà các Đỉnh Cao Trí Tuệ của ta lại không biết mới chán chứ. Không hề lên tiếng rằng ai đúng ai sai trong vụ biển đảo của chúng ta, mà cũng không rõ ràng quan điểm rằng, Trung Cộng là bạn hay Mỹ là bạn mà cứ dở dở ương, còn lãnh đạo quan trong thì mất hút con mẹ hàng lươn. Đưa cái anh phát ngôn viên “đầu không hói mà sói” Lê Hải Bình ra nói mà càng nói càng rối . Nghe cái ông vẹt nói này thì bảo thằng Mỹ nó ăn cướp rồi bồi đắp đảo ta, còn Trung Cộng thì đang đòi tự do hàng hải cũng được. 

Bảo vệ chủ quyền của quốc gia, bảo vệ tài sản thừa kế của dân tộc mà đu dây đi hai hàng kiểu đó thì bọn Tàu Cộng nó biết thóp, nó không lấn mới lạ. Đã không có anh nào đứng lên nói rõ một điều gì cho rõ ràng, rằng ta đang đứng ở đâu khi có hai kẻ, một đang một cướp, một gỡ lại đất nhà của chúng ta. Đã không Welcom họ một tiếng mà đồng loạt rue nhau lặn hết cả với mũ ni che tai mà đến chút tình nghĩa cũng không có. Tàu và lính thủy họ ở xa lại mà lại giúp được như thế là đáng quí lắm. Khi xong việc ta cũng nên mời tàu họ ghé thăm đâu đó để chào đón cám ơn. Đãi một bữa cơm. Nếu không thì cũng mời họ đến vùng làng ven biển, rồi cho các em học sinh mặc áo dài chạy lại tặng bó hoa, thơm má mỗi chú lính thủy Mỹ một cái, rồi thì tặng mỗi anh một quả dừa tươi nóng giòn uống mát rười rượi. Rồi dẫn họ đi thăm thú chụp hình đâu đó, đến khi về lại tặng họ, mỗi anh một quả dừa nữa uống mát cho lưu tình, lưu nghĩa, cho họ biết dân ta cũng biết sống có ơn có nghĩa.  Việc nhỏ như con thỏ ăn cỏ thế mà cũng éo dám làm. Chú biết tại sao không dám không ?

- Không. Vì sao ?

- Vì họ tiếc hai quả dừa…

MTA

Không có nhận xét nào: