29/5/17

Tội nghiệp cho những kẻ tự chặt chân mình...



Miền Bắc hay miền Nam thì đều là vùng đất, vùng nước không thể tách rời khỏi đất nước của người Việt Nam. Người miền Bắc, người miền Trung hay người miền Nam thì đều là con cái của của dân tộc Việt Nam chúng ta cả. 


Bởi đó là một lý lẽ bình thường trong một chân lý đơn giản của cuộc sống. Con người phải sinh ra từ nguồn cội và phát triển dựa trên những gì ở trong đó. Dù tốt, dù xấu dù muốn hay không thì cái sản phẩm đó được hiện ra như nó vốn có...

Đó là một chân lý bình thường và giản dị từ bao đời nay rồi, và cuộc sống cứ thế diễn ra yên bình với các gia đình dòng tộc ông bà, cha mẹ, con cái người miền Bắc - Trung - Nam. Bắc - Nam. Bắc - Trung. Trung - Bắc, Nam - Trung... Ấy vậy mà có những người mắc bệnh dở hơi, uống nhầm thuốc hoài nên cứ thành ngu. Họ chứng minh rằng vùng miền của quê quán họ là quyết định tinh thần đấu tranh của họ. Trong khi tinh thần và nghị lực của một con người khi dấn thân mới là điều đáng kể, chứ vùng miền quê quán của mình chẳng có nghĩa lý bao nhiêu. 

Ở đâu cũng có thằng hèn, 
Ở đâu cũng có anh hùng đáng khen...

Ấy thế mà có một số người đã hành động cực kỳ ngớ ngẩn, láo toét và chẳng giống ai khi đem nhưng cái tốt xấu này, cái hay dở kia để gán ghép, cắt gọt cho vừa tầm rồi phát triển lên...Chả buồn kể những công việc trời ơi đất hỡi mà họ đã làm. Có thể vì cảm tình riêng, có thể vì chưa hiểu biết hết nên người ta đã đặt hết tình cảm vào cái gì đó chưa rõ ràng. Nhưng đánh gía những người miền Bắc, người Trung là chỉ biết hoạt động bày đàn, lợi dụng quen biết để to tiếng lấn tới thì thật là tào lao. Và còn nhiều cái nữa, chẳng hạn như nhận xét người Bắc đấu tranh dân chủ sở dĩ phải tỏ ra can đảm chẳng qua là để tránh cái tiếng là tự tị...

Thật chán quá cái kiểu suy luận như thế. Tầm nhìn đã hạn hẹp rồi mà đánh giá con người kiểu như đếm của trong lỗ như thế, rồi thì nhận xét đánh giá con người theo sổ gia phả, thời phong kiến hay lý lịch thời CS nhìn vùng sanh biết được tính cách con người, thì chứng tỏ chúng ta đang mắc chứng bệnh loạn quê hương xứ sở. Bệnh chẳng biết quê hương ở nơi mô, và thuốc chữa trị bệnh này thì chỉ có vác dép đi theo học hỏi ở những người đã dấn thân mà thôi. Cứ còn cái kiểu đánh vớ đánh vẩn, đánh cả vào với người đồng chiến tuyến của mình rồi đến lúc cần nhìn lại thì thấy mình đã tự chặt mất chân của mình rồi.

Và trong số những người dấn thân đang phải trả giá trong các nhà tù CS thì có đến 90% là người Bắc đấy. 

Mai Tú Ân

Không có nhận xét nào: