26/5/17

Đối thoại - Nếu còn có ngày mai...



Hiện nay đang có sự nhộn nhịp nhất định trong phong trào đấu tranh dân chủ qua sự kiện rằng chính quyền hiện tại đã tuyên bố, mà không biết tuyên bố ở mô, thời gian nào, rằng chính quyền không sợ đối thoại, chấp nhận đối thoại với các thành phần nhân sĩ bất đồng chính kiến. Lời phảt ra từ một nguồn có giá trị. Đó là ông Võ Văn Thưởng, trưởng ban tuyên giáo trung ương...



Trước hết để bàn góp đến vụ việc này thì ta phải mạnh dạn bỏ đi những cái râu ria, tiểu tiết hoặc gán ghép này nọ thì ta mới có thể phát triển tiếp đề tài được. Cứ cho rằng tất cả đều là sự thực và lời đề nghị đối thoại của chính quyền đang được đặt trên bàn của người lãnh đạo dân chủ. Câu trả lời sẽ là sao đây ? Dĩ nhiên người viết bài này chỉ là tham gia trên tinh thần đóng góp ý kiến hết mình cho công cuộc chung mà thôi. 

Theo một cuộc đi như thế sẽ rất là mất thời gian, nhiêu khê và đôi khi làm mất lòng người được trao trọng trách. Nào là người đó ở đâu, nhóm XHDS nào, có trách nhiệm không ? Và nếu đối thoại thì đối thoại về vấn đề gì, đưa đến giải quyết vấn đề gì ? Mệt vô cùng và vô ích vô cùng. Bởi lẽ trong nhiều cái rắc rối tự mang cho mình thì những người đi theo con đường cũ thường hay mắc phải. Đó là đây chỉ là một cuộc gặp nhau ra mắt không hơn không kém. Giống như nhà giai nhà gái gặp mặt nhau lần đầu...

Bởi vì có muốn hơn thì cũng chỉ ở mức đó. Đừng đặt nặng về bất cứ vấn đề gì, từ chuyện phái đoàn cho đến chuyện đòi bỏ điều 4 Hiến Pháp bởi như thế là ngô nghê ấu trĩ và còn là không hiểu biết gì về các trường hợp thương thảo đầu tiên, nếu muốn đi đến sự tiến triển của vấn đề. Chúng ta đến với cuộc họp luôn với suy nghĩ rằng người CS cũng đang thay đổi theo hướng tích cực. Rằng chúng ta đến với tư thế ngẩng cao đầu hôm nay là kết quả đấu tranh không ngừng của chúng ta, rằng sự hy sinh của bao người trahh đấu cùng những người đang cắn răng tranh đấu trong ngục tù chứ không phải ai cho không chúng ta cả, bởi cuộc chiến nào cũng phải có sự trả giá, và có nhiều người của chúng ta đang trả giá từ trong ngục tối bạo quyền. 

Cho dù đây chỉ là một cuộc đối thoại bình thường, hay không có thật thì chúng ta cũng nắm lấy như nắm lấy một cơ hội duy nhất. Ta không cần biết đối phương ra chiêu chác gì, đòn phép ra sao và thực hư thế nào mà chỉ cần bắt tay ngồi được lại với nhau. Tại sao ta không nhân cơ hội này siết chặt lại hàng ngũ, đâu ra đó với lại ban bệ rõ ràng. Không làm lần này thì làm lần sau, lần sau nữa. Công khai lên như thế thì ta còn có lợi là chính thức ra mắt được một nhóm lãnh đạo uy tín được cả cộng đồng uỷ quyền. Tất nhiên là những nhân vật đó thì đều đã có sự công nhận uy tín rồi, nay họ chỉ chính thức thay mặt xứng đáng hơn mà thôi. 

Tôi tán thành việc ông Trương Duy Nhất khi ông đề nghị công khai rằng chính quyền có thể đối thoại qua chính ông ta. Một hành động kỳ lạ nhưng đúng hoàn toàn trong bối cảnh chung quá lịch sự như hiện nay. 

Nếu tiến trình diễn tiến tốt thì cần phải coi đây là một cơ hội lich sử. Phải thu xếp quyết tâm, rút gọn các nguyên tắc cũng như cởi mở hay trung dung hoá mọi vấn đề trong hành trang mà người lãnh sứ mạng tiên phong này mang đến phòng họp. Hãy nhớ rằng họ đang là đại diện cho tất cả những ý kiến bất đồng chính kiến của người dân Việt Nam chớ không phải chỉ đại diện cho nhóm bất đồng A hay nhóm bất đồng B nào đó. Họ cầm cờ đại diện cho tất cả chớ không phải chỉ cho bất cứ nhóm nào khác... 

Thế nếu đấy chỉ là một màn diễn vì mục đích khác của chính quyền thì sao ? Khả năng này là rất lớn nhưng cũng chẳng hề gì. Phong trào chung dù có bị mang thêm một quả lừa nữa thì cũng chỉ là một quả lừa tiếp theo với bao quả trước. Nó chẳng thêm chút xấu nào ngoài chính những kẻ xấu bị mang thêm tiếng xấu...

Cho dù thành hay bại thì việc đẩy mạnh tiến trình đối thoại luôn là một thành công cho phong trào. Đây là một cơ hội rất nhỏ nhoi cho phong trào đấu tranh dân chủ nhưng lại là cơ hội thực sự không thể bỏ qua. Đây không phải lúc để trả lời những câu hỏi không thể trả lời và cũng không cần phải trả lời của những người đa nghi hay thù hận, mù quáng. Những người như vậy thì nhiều lắm và những vấn đề của họ đưa ra vào lúc này thì chỉ có tăng lên chứ không thể giảm đi những mâu thuẫn. Những người đó có quyền đưa ra các chính kiến của họ một cách tự do, nhưng không phải vào lúc này. Có thể có một mùa Xuân hy vọng mới sẽ đến với dân tộc này, có thể không nên hãy cho nó thêm một cơ hội, một cơ hội nữa, và một cơ hội nữa mà thôi. Bởi cũng như dân tộc, một mùa Xuân tưng bừng sẽ đến như một giấc mơ, hay một hiện thực không bao giờ đến.

Chính vì vậy xin đừng lấy đi những giấc mơ của nó..

Mai Tú Ân

Không có nhận xét nào: