1/5/17

Nhà văn Phạm Thành đi bán sách...



"Nhà văn Việt Nam khổ như con chó" 

Nhà văn tiền bối nào đó đã nói như thế. Nhưng đúng ra phải nói là nhà văn lề trái khổ như con chó. Đúng, vậy thì một nhà văn lề trái dù có oai danh như Khủng Long Đất Kinh Kỳ như Phạm Thành mà phải đi rao bán sách thì có gì lạ, mặc dù đây là cuốn sách toàn tâm toàn ý thứ 5 của anh, sau 4 cuốn đều đã ra mắt bạn đọc (đều in ở bên Mỹ, NXB Giao Chỉ) Thông thường thì nhà văn Việt Nam của chúng ta cũng chỉ có mấy nguồn thu sau đây. Thứ nhất đó là thu tiền bán sách trực tiếp cho bạn đọc như Phạm Thành, thứ hai là có tiền do vợ nuôi, ba là có tiền khi đi làm phi công trẻ, thứ tư là bán sách cho chính quyền. (kiểu nhà văn bán sách cho chính quyền, tức là nhà văn quốc doanh này giàu dữ lắm nhưng cũng bưng bô nhiều, khổ lắm). 


Còn kiểu bán sách như Phạm Thành thì không phải dễ, phải giao dịch để bên nước ngoài họ in ấn phát hành..v..v.. Còn khó dễ nữa thì hỏi Phạm Thành chớ hỏi Mai Tú Ân làm sao biết mà trả lời. Chuyện nhà văn không tiền thì có gì lạ. Đã là nhà văn thì 10 ông hết 11 là không có tiền. Tiền sách trước đó thì không được in vì tội phản động. Viết báo cũng không được vì tội phản động. Lâu lâu viết vài bài báo Xuân kiếm tiền còm cũng không được vì tội phản động.

Tôi chưa đọc cuốn Cò Hồn Nghĩa Xã này của Phạm Thành nên không dám có nhận xét về văn chương của anh. Nhưng ta có thể lấy nề từ những cuốn Giáp Chiến Cộng Sản....Nhưng chúng ta ai cũng biết rằng có mấy người để ý nhiều đến lối hành văn độc đáo nhưng tưng tưng như nhảy ngựa của anh, lối hành văn vẽ, dùng cảm xúc đưa đẩy chứ không dựa trên cấu trình chặt chẽ của đề tài rồi phát triển quanh nó nhưng nó ngộp vì cảm xúc thăng hoa. Đọc Phạm Thành dễ bị nghiện bởi lối viết độc đáo này của anh lắm. 

Người ta mua sách của Phạm Thành như bấm Amazon.com rồi chờ nhận sách của anh giống như một cử chỉ kín đáo ủng hộ anh, một chút tình cảm ấn nhẹ vào tay anh, người ta cũng chứng minh rằng lề trái vẫn còn và vẫn viết. Người ta mua sách của anh vì con người anh chứ chưa hẳn là văn chương của anh. Người ta có thể yêu Phạm Thành chứ chưa hẳn yêu văn chương Phạm Thành. Bởi anh xứng đáng được yêu hơn tất cả...

Còn văn của anh là cơn khát tự do và thừa áp bức. Văn chương lênh láng dùi cui và còng xích, chữ nghĩa ngôn từ nhả ngọc phun châu cùng với các mưu đồ đen tối. Vượt quá tầm phản biện xã hội với những cú đấm thôi sơn giáng thẳng vào mặt cường quyền. Văn của anh đểu, độc địa và không cần ra vẻ lịch sự nữa khi chiếu tướng thẳng vào những đỉnh cao trí tuệ nước nhà. Qua cuốn Cò Hồn Nghĩa Xã này chúng ta thấy như ông bùa chú bắt ma Phạm Thành lúc nào cũng sẵn sàng ngắt đầu vài con ếch, vài con cá lòng tong bên Ba Đình để chiêu đãi chúng ta với phong độ của một tay đánh giậm cao cấp. 

Xin góp một câu chuyện vui về nhà văn Việt Nam thời trước.

Một bà vợ nhà văn, yêu thương chồng hết mực một bữa kia đã mua một bát xáo măng (nước luộc thịt nhưng không có cái) về định bụng để cho chồng ăn bồi bổ sức khoẻ. Buổi tối khi chồng về nàng lấy cái bát ra thì hỡi ơi, cái bát không. Bà vợ réo lên :
"Ôi, Trời ơi. Cái bát xáo tao mua cho ông ăn sao lại trống không thế này ?
Thì lúc đó con bé lớn của nhà văn cũng tru tréo lên :"Ôi, giời ơi. Mẹ để bát xáo ngay đầu giường con không biết nên con lấy đi rửa chân rồi. Thảo nào nó nhờn nhờn. Không biết đâu, bắt đền đi...
Nhà văn chỉ còn biết khóc trước những giọt nước mắt tủi hổ của người vợ thảo hiền và tiếng gào thét của đứa con gái nhỏ đòi mua xà phòng về để cho nó rửa chân. 

Mặc dù như vậy nhưng những nhà văn Việt Nam chân chính vẫn đứng ngẩng cao đầu, không khuất phục. Họ nuốt nước mắt vào lòng, cắn chặt răng để bước tới như những chiến binh kiêu hùng nhất.

Nhà văn Nguyên Ngọc đã từng nói :

"Nhà văn không chịu sự sai khiến của bất cứ ai". 

Đúng như vậy. Trong khi bay bổng trong một khoảng trời rộng mênh mông của nền Nghệ Thuật vị Nghệ Thuật, thì các nhà văn của chúng ta sẽ không chịu sự sai khiến của bất cứ ai mà chỉ tuân theo duy nhất mệnh lệnh của trái tim. Và cả một chút cái dạ dày của mình nữa...


Mai Tú Ân

Không có nhận xét nào: