Người trong một nước phải thương nhau cùng...
Mai Xuân Dũng |
Tôi không được hân hạnh biết anh Mai Xuân Dũng, tức Dung Mai mà chỉ biết sơ sơ rằng anh là một bác sĩ trong một gia đình Việt Kiều Pháp hồi hương, một hoạ sĩ, và một người đấu tranh dân chủ đình đám với những bài viết phản biện sắc sảo, đanh thép của một trí thức không chấp nhận cúi đầu. Nhưng những điều đó cũng chẳng gây ấn tượng nhiều vì rằng người đấu tranh dân chủ bây giờ thì đông như quân Nguyên, mà người viết bài phản biện thì còn đông hơn cả quân Nguyên nữa.
Điều mà tôi trân trọng và không thể không viết bài cảm nhận này chính là những điều nhỏ nhặt tầm thường hơn nhiều. Đó chính là điều anh cùng những anh chị em đồng chí hướng của mình đã và đang làm cho những người dân oan, dân khổ của chúng ta.
Điều mà tôi trân trọng và không thể không viết bài cảm nhận này chính là những điều nhỏ nhặt tầm thường hơn nhiều. Đó chính là điều anh cùng những anh chị em đồng chí hướng của mình đã và đang làm cho những người dân oan, dân khổ của chúng ta.
Có lẽ hiếm có một quốc gia nào lại có một tình trạng bi thảm và đau lòng như tình trạng dân oan tụ tập tại các thành phố lớn như Hà Nội, Sài Gòn để kêu oan như ở nước ta hiện nay. Đã nhiều năm nay, có hàng ngàn, thậm chí có thời điểm lên đến hàng chục ngàn những con người khốn khổ đó, mà phần lớn là người già, phụ nữ và trẻ em tụ tập trước các cơ quan công quyền để kêu gào đòi trả lại công bằng. Họ bỏ lại quê hương và đất đai nhà cửa lại vì bọn cường hào mới ở địa phương cấu kết cường quyền ăn cướp để kéo lên Kinh mong được Đèn Giời soi xét.
Nhưng Đèn Giời làm ngơ, hay xử lý kéo dài nên những người dân oan đó đã biến thành những kẻ vô gia cư, những kẻ lưu vong trên chính đất nước mình, trong những thành phố sầm uất và vô cảm của cả chính quyền lẫn của cả người dân ở đó...
Nhưng may mắn thay đã có những con người làm nên những điều kỳ diệu nhỏ bé. Những anh, những chị, những em của chính cái nơi vô cảm ấy đã bằng tình người, bằng bàn tay nhân ái và tấm lòng rộng mở đã đến với những số phận đen bạc của những con người vô danh nhưng có một cái tên chung là Dân Oan đó.
Và một trong những người nổi bật nhất của phong trào Cứu Lấy Dân Oan đó chính là Anh. Dũng Mai. Trong tướng tá của một người đàn ông gồ ghề mạnh mẽ, anh đã cùng với các anh chị em của mình đến với người dân oan như một người chị, một người em gái gần gũi và thân thiết nhất.
Thật xúc động khi nhìn thấy hình ảnh của anh khi chia từng bao gạo nhỏ, chạy từng tấm bạt che mưa gió cho những số phận khốn cùng đó đang run rẩy trong mưa gió lạnh lẽo này. Những đêm mưa gió của Hà Nội lúc trở trời thì anh và người em thân thiết Giang Nguyen Duc như hai tên đày tớ không công chạy tới lui lo từng giấc ngủ, miếng ăn cho những con người bơ vơ kia, để đem chút sưởi ấm của tình người đến cho họ.
Thật xúc động khi thấy anh như một chị hàng xén chi li, ngồi nhẩm đếm đến tận từng đồng mà những tấm lòng vì dân oan khắp nơi gửi tới để không quên công khai tài chính và để gửi lời cám ơn họ. Nhưng lại quên không tính chính anh cũng là người gửi tặng cho dân oan cả trăm triệu đồng tiền riêng của mình.
Thật xúc động khi anh và các anh chị em đang làm những hành động thiện nguyện bất vụ lợi đó, mà lại chẳng được cái gì ngoài sự hằn học, căm ghét và trù dập của chính quyền và bộ máy công an, an ninh. Và buồn thay lại có cả sự đố kị nhỏ nhen của một số người đời.
Nhưng đó chỉ là những điều nhỏ nhặt cho một tấm lòng lớn. Những người dân oan hẳn cũng được chút ấm lòng khi có anh, và những kẻ không làm được những điều như anh đã làm với dân oan như chúng tôi cũng cảm thấy ấm lòng và hãnh diện khi có anh. Dũng Dân Oan...
Hãy cứu lấy dân oan
MTA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét