CHUONG 16
Buổi sáng thức dậy nàng không thấy anh nằm ở bên cạnh. Hốt hoảng, nàng chạy ra phòng khách thì thấy anh đang đứng nghiêm trước bàn thờ. Nàng như không tin vào mắt mình nữa khi thấy trong bộ quần áo chỉnh tề, anh đứng trước bàn thờ của chồng nàng, trên tay là mấy cây nhang đã đốt. Với vẻ nghiêm trang, anh im lặng cắm nhang vào bình rồi đứng nghiêm trước bàn thờ của chồng nàng. Trên đó là bức di ảnh của cố thiếu tá QL VNCH Trần Minh Quang được treo một cách trang trọng nhất. Khuôn mặt của chồng nàng luôn tươi cười. Bên cạnh lá cờ vàng ba sọc gấp gọn là một cái khung ảnh lót nhung đỏ thẫm có gắn đủ loại mề đai, huân chương lấp lánh. Đó là các phần thưởng của Quân Đội tặng cho các chiến tích của chồng nàng ở mặt trận. Chồng nàng tthường đeo chúng vào dịp lễ lạt quan trọng nào đó, còn thì đều được cất kỹ trong tủ..
Sau khi chồng nàng tử trận thì số huân chương này lại được gia đình nhà chồng lấy ra và lau chùi bóng loáng. Nước mắt rưng rưng, họ trân trọng gắn từng cái huân chương lên cái khung lót nhung thẫm đỏ thẫm trên bàn thờ với sự trân trọng cung kính nhất...
Nhưng đột nhiên nàng thấy anh sửa sang tư thế rồi bỗng đứng nghiêm trang, ngực ưỡn lên. Đứng thẳng người trước bàn thờ và mắt nhìn vào bức di ảnh ở trên đó, anh giơ tay chào kiểu nhà binh. Đứng với tư thế chào nghiêm trang đó trong giây lát, anh bỏ tay xuống và quay người lại. Đột nhiên anh thoáng giật nảy mình khi nhìn thấy nàng đang đứng tựa cửa với đôi mắt tròn xoe nhìn anh ngạc nhiên. Đỏ mặt, lúng túng anh nói như để giải thích với nàng :
- Anh thường xuyên đốt nhang đèn trước bàn thờ như thế này, tuy rằng anh không phải là người theo đạo...
Nàng ngạc nhiên lên tiếng :
- Nhưng đấy không phải là bàn thờ của người theo đạo. Đó là bàn thờ chồng em
Anh lúng túng rồi im bặt. Lặng lẽ bước ra ngồi nơi ghế xa lông, anh ngẩng lên nhìn chăm chú vào tấm hình của chồng nàng trên bàn thờ. Một lát rồi anh lên tiếng, giọng nói suy tư :
- Thú thực với em là chính câu chuyện những hôm trước của tên sĩ quan đã tác động tới anh rất nhiều. Lúc đầu khi nghe hắn nói về đối thủ của hắn, tức là những người như anh ấy thì anh không tin. Nhưng qua nhiều lần hắn nói thì anh có một chút thay đổi suy nghĩa về những người như hắn. Dĩ nhiên thì hắn vẫn là kẻ thù không đội trời chung của anh...
Anh nhìn nàng cười thật hiền với đôi mắt long lanh :
- Biết nói thế nào nhỉ ? Có lẽ có một khoảng trời nhỏ bé nào đó có thể đội trời chung đã hé ra giữa anh với hắn chăng. Anh không biết nữa, nhưng như một người đàn ông chân chính anh cảm thấy mình phải xứng đáng với hành động có thể nói là có cao thượng của hắn với thi hài của cậu Bình, đồng đội anh. Chỉ vậy thôi.
Anh yên lặng, lảng tránh ánh mắt của nàng ngước nhìn bàn thờ của chồng nàng đang nghi ngút khói nhang. Rồi nói tiếp :
- Thật sự thì anh cũng rất ngạc nhiên khi lần đầu anh hành động như em vừa thấy đó. Vì dù sao chồng em cũng là một sĩ quan Ngụy, một thiếu tá thì không thể để cho anh chào một cách tôn trọng như vậy được. Anh đã được dạy từ bé ở nhà trường, rồi ở trong quân đội rằng, những người như chồng em hay ở giai cấp với anh ấy thì không thể có hoa hồng mà chỉ có lưỡi lê. Một kiểu nói văn vẻ để tỏ thái độ sẽ chỉ là bạo lực chứ không có hòa bình. Rằng người của giai cấp vô sản phải phải cương quyết với kẻ thù của giai cấp, mà không được mềm lòng, không được yếu đuối. Rằng nếu ta yếu đuối thì kẻ thù sẽ tiêu diệt ta vì chúng không có lòng thương xót.
Chính anh cũng thấy ngạc nhiên lắm về hành động vừa rồi của mình. Vì dù sao chồng em cũng là một sĩ quan Ngụy, Một kẻ thù đã từng đứng ở trận tuyến đối nghịch với anh. Chính anh cũng ngạc nhiên khi làm điều đó lần đầu tiên. Khi đó anh không cố tình, nhưng nó như một cử chỉ vô thức và anh đã chào trước bàn thờ của anh ấy. Còn những lần sau thì anh làm việc đó như một việc đương nhiên, giống như việc đốt một nén nhang cho người đã khuất. Chồng em là kẻ thù của anh. Nhưng anh ấy đã chết. Anh chỉ muốn thắp một nén nhang để an ủi anh ta nơi suối vàng, như một con người đối với một con người. Và chào anh ta với tư cách của một người lính. Anh muốn những hành động đó của anh chỉ để xóa tan lòng thù hận của hai kẻ thù. Sự thù nghịch giờ đây đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa khi hai bên đã âm dương cách trở.
- Anh không biết nữa. Có lẽ vì đã trải qua 2 năm ở chiến trường ác liệt, trải qua bao lần sống chết nên anh không còn có được khái niệm tình yêu lâu dài nữa. Khi mà mạng sống của con người được quyết định dứt khóat bằng những viên đạn, hay một tiếng nổ của tử thần thì con người trở nên thật mong manh và ngắn ngủi. Nó cũng không cho ta xét mọi việc dài lâu theo cuộc sống, kể cả trong tình yêu. Và anh chỉ mơ ước là được trải qua một tình yêu mãnh liệt, ngắn ngủi nhưng dữ dội vì tất cả năng lượng đều đổ dồn gấp gáp cho tình yêu và kết thúc trong cơn mơ điên cuồng như thế. Và anh thấy mình cũng có những ý nghĩ hơi điên điên giống em...
Đó là lòng sắt đá mà anh đã được dạy dỗ và rèn luyện từ khi trở thành người lính. Và nó đã theo anh suốt những năm chiến chinh dài của mình với lòng căm thù không khoan nhượng đó. Anh sẽ không nói lại với em rằng cái lòng căm thù đó khiến anh trở nên tàn nhẫn với bao nhiêu người. Chỉ biết rằng trong anh đã có sự thay đổi ít nhiều về kẻ thù của mình. Một thời gian ngắn ở đây, có nhiều điều đã thay đổi trong anh mà chính anh cũng không nhận ra.
Nàng xúc động khi nghe những lời anh nói. Ngồi nép mình vào sát anh, nàng cắn nhẹ vào cái tai trắng hồng kia một cái. Vừa hôn vào mặt anh, nàng vừa nói :
- Cám ơn anh vì anh đã làm việc đó với một tấm lòng cao thượng. Một hành động như của một con người chính nhân quân tử . Vậy mà trước kia em nghĩ rằng những người Cộng Sản như anh không bao giờ xử sự như vậy. Khi có anh ở trong nhà, em không dám đốt nhang cho anh ấy vì sợ điều đó sẽ làm cho anh phật lòng. Tuy em cũng áy náy lắm khi cảm thấy mình có tội đối với vong hồn của anh ấy ..... Nhưng việc anh làm vừa rồi đã khiến em không còn phải lo những chuyện như vậy nữa.
- Đúng như thế và em sẽ không còn phải làm len lén trong lúc anh đang ngủ….
- Cái gì ? Nàng la hoảng lên nhưng lại áp sát người anh hơn nữa. Làm sao anh biết em làm chuyện đó ?
Anh ung dung nói :
- Anh đã nhiều lần thấy em giấu giếm để làm cái công việc đáng phải làm là đốt nhang cho chồng của mình. Cô bé gian dối ạ. Việc anh đốt nhang hôm nay chỉ để cho em có thể làm việc đó một cách công khai vì anh muốn thế. Và nhân thể cho em biết luôn là những người Cộng Sản vô thần như bọn anh vẫn làm những việc như nhang đèn, cúng giỗ cho ông bà tổ tiên của mình một cách thường xuyên và thành tâm lắm đấy. Em nên làm việc đó một cách bình thường và phải làm mỗi ngày…
- Anh ghê qúa đi, cái gì cũng biết hết. Nhưng em cũng cám ơn anh về việc anh đã làm hôm nay.
Nàng sung sướng nói và càng áp chặt vào anh hơn. Lần này thì nàng không cưỡng được nữa, nàng cắn vào cái tai trăng trăng phớt hồng kiacủa anh một cái thật mạnh làm anh phải kêu oai oái. Nàng kéo anh ngã xuống ghế xa lông. Nằm sau lưng ghế xa lông và che khuất khỏi bàn thờ, nàng nằm đè lên người anh và hôn anh tới tấp....
Đột nhiên nàng ngưng lại khi thì thào vào tai anh hỏi :
- Anh có muốn nghe về cuộc sống trước đây của em, cuộc sống với người chồng quá cố của em đó ?
Mỉm cười và nhìn nàng bằng ánh mắt long lanh, anh nói :
- Dĩ nhiên là anh rất muốn biết nhưng anh...ngại hỏi vì đó là chuyện đời tư của em.
- Vậy thì em sẽ kể anh nghe về chuyện đời tư của mình. Nhưng với một điều kiện là anh đừng nhìn em chăm chú như thế ? Em sẽ xấu hổ và không thể nói chuyện một cách thật thà nhất ?
- Đồng ý ! Anh sửa lại tư thế nằm nhìn nàng để chờ đợi.
Nàng nép sát vào người anh hơn nữa để tránh ánh mắt đắm đuối của anh như đang dán chặt vào mình, rồi nàng bắt đầu kể :
Gia đình em là một gia đình Công Giáo gốc Bắc di cư vào và sống ở thành phố Đà Lạt. Cha em làm công chức cho chính quyền, mẹ em ở nhà nội trợ. Là một gia đình sùng đạo và căm thù CS . Gia đình em có một người anh là sĩ quan trung tá Pháo binh. Và một cậu em trai đang học ở võ bị DL. Còn em thì từ nhỏ đã vào học trừơng dòng Masoeu. Đến năm 16 tuổi thì rời khỏi trường và 19 tuổi thì kết hôn với một sĩ quan quân đội. Đến năm 23 tuổi thì trở thành goá phụ….
Em là con gái duy nhất trong gia đình có ba anh em, nhưng theo lời bố em thì em có tính cách của con trai. Nghịch ngợm và ngang ngược từ nhỏ. Cha em hay nói đùa rằng mười mấy năm trong trường nữ tu cũng không khiến cho em trở lại nữ tính bao nhiêu. Sau khi rời trừơng nữ tu thì em theo học trường nữ sinh ở DL. Ở đó em biết hút điếu thuốc lá đầu tiên và cũng biết yêu đương lần đầu tiên. Tất nhiên là với anh chàng ở bên ngoài chứ trong trường thì toàn là nữ sinh. Nhưng rồi những chuyện yêu đương chay tịnh của em chẳng đi tới đâu ngoài mấy cái hôn vội vàng dấm dúi trước cửa khi mấy anh chàng đó đưa em đi chơi về. Năm 19 tuổi đến tuổi lấy chồng thì gia đình em giới thiệu cho em một người sĩ quan lớn hơn em một con giáp. Thấy anh ấy oai phong trong bộ quân phục TQLC, em đã mê tít ngay. Mặc dù gia đình cũng không ưng anh ta lắm vì anh ta hơi lớn tuổi và lại theo đạo Phật nhưng em nhất quyết đòi lấy anh ấy. Em bỏ học ngang để lấy chồng. Nhưng những tháng ngày hạnh phúc rất ngắn ngủi và cuộc sống vợ chồng sau năm đầu tiên đã không còn cái vị ngọt của tình yêu nữa. Như bao phụ nữ VN khác, em chỉ làm nghĩa vụ của một người vợ với sự chịu đựng âm thầm. Đó là sự tự an ủi của mọi phụ nữ khi đã lấy chồng. Như cái câu ngạn ngữ nói: “Con gái 12 bến nước, ….” Rồi như thế nào ấy nhỉ, cái câu tiếp theo đó ?
Nàng ngắc ngứ, quên mất câu tiếp theo. Anh lên tiếng nhắc cho nàng nhớ. Ừ phải rồi : “ trong nhờ đục chịu”. Và có lẽ số phận em cũng sẽ là như vậy, sẽ sống với anh ấy cho đến già nếu anh ấy không chết trận.
Nàng ngừng lại hỏi anh : Anh không hỏi em có yêu chồng em khi anh ấy còn sống không hả ? không chờ anh lên tiếng, nàng nói tiếp.
- Có, em có yêu anh ấy. Vì anh ấy là một người đàn ông xứng đáng để cho nhiều cô gái yêu. Nhưng không hiểu sao với em thì đó lại là một tình yêu nhàn nhạt vô vị. Nó giống như tình thương hơn là tình yêu. Giống như một món đồ trang sức rất có giá trị của mình nhưng mình lại không thích lắm. “Bỏ thì thương vương thì tội”. Anh ấy là một người chồng mẫu mực và đáng mơ ước của mọi cô gái khác. Giàu có, lịch thiệp và có địa vị. Nhưng với em thì anh ấy qúa hiền lành, qúa yếu đuối và cả quá sợ em nữa. Thực ra thì em biết được tính cách con người của mình. Qúa mạnh mẽ so với tính cách nữ nhi của mình. Hoặc là qúa cứng rắn so với vai trò một người vợ hiền trong gia đình. Không biết đó là nhược điểm hay ưu điểm của em nữa nhưng dần dà anh ấy trở thành cái bóng của em. Anh ấy luôn cưng chiều em, luôn phục tùng em. Tình yêu cứ thế tàn lụi dần theo từng năm tháng và em biết mình là người có lỗi duy nhất. Nhưng em đã cố gắng để thương yêu để chiều chuộng anh ấy, em cố gắng làm một người vợ hiền của anh ấy và làm người dâu thảo cho cả nhà anh ấy. Nhưng càng cố gắng bao nhiều thì lại càng cảm thấy không thành bấy nhiêu. Em như một người diễn viên tồi đang đóng một vai diễn dở của mình vậy. Tuy vậy em không bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay, bởi dù gì thì em cũng là một cô gái trong một gia đình nề nếp và gia giáo. Gia đình em sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện ly dị của một đứa con gái. Vì nhiều đời nay trong dòng họ nội ngoại nhà em không có chuyện đó xảy ra. Mẹ em nhắc đi nhắc lại câu đó với em khi em than thở chuyện hôn nhân của mình.
- Vâng, chính em luôn cảm thấy mình là người có lỗi. Em đã giết chết anh ấy. Em đã mong ước điều đó và nó đã trở thành viên đạn kết liễu anh ấy. Em luôn có ý nghĩ như thế. Những ngày sau đám tang là những ngày khổ sở nhất của em khi luôn ăn năn sám hối về lời ước độc địa của mình đã trở thành sự thật. Em không buồn khi trở thành góa phụ mà em bị giày vò khổ sở vì nỗi hối hận. Em nghĩ mình đã có lỗi trong cái chết của anh ấy.. Em nghĩ rằng Chúa đã trừng phạt em và Người sẽ còn trừng phạt em nữa vì tội lỗi đó. Em đã phải trả giá về việc này và có lẽ đến chết em cũng không bao giờ gột sạch được vết bẩn trong lương tâm của mình. Lời ước xấu xa này của em chỉ có Chúa và em biết. Bây giờ thì có thêm anh biết.
Nàng bật khóc, rồi tiếp tục vừa thổn thức vừa nói tiếp :
- Em vẫn chấp nhận cuộc sống như vậy. Và em sẽ sống như vậy cho đến khi em bùng nổ vào một hành động rồ rại nào đó. Thậm chí em đã nghĩ đến cái chết, nghĩ đến việc quyên sinh để tự giải thoát cho mình. Em cũng đã thầm cầu nguyện là anh ấy sẽ ngã xuống chiến trường và không trở về nữa. Và anh ấy đã hy sinh ở chiến trường đúng như em đã có lần mong ước như vậy. Chính em đã giết anh ấy...
Nàng khóc òa lên khiến anh phải ôm lấy vai nàng xoa nhè nhẹ. Những giọt nước mắt giàn giụa trên mặt nàng và ướt hết áo của anh. Trong căn phòng lờ mờ tối, anh không nhìn thấy nhưng cảm nhận đựơc những giọt nước mắt ấy của nàng. Và như mọi khi anh ôm nàng vào người và dùng những cái hôn để lau dòng nước mắt đó.
Nàng mau chóng lấy lại tinh thần để tiếp tục :
- Em có đủ mọi thứ trên đời. Tiền bạc, địa vị và những người thân yêu luôn ở chung quanh. Nhưng chỉ có một thứ duy nhất không có và cũng là thứ duy nhất trên đời em cần. Đó là tình yêu. Tình yêu thực sự mãnh liệt của mình với một người cũng yêu mình như thế. Thứ tình yêu mà người này có thể chết cho người kia và ngược lại ấy. Và em đã cầu Chúa ban cho em cái tình yêu mãnh liệt ấy và để có nó, em sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng của mình. Bởi vì nếu không có tình yêu mãnh liệt như thế thì chắc em không muốn có một tình yêu nào nữa. Chắc em ở vậy đến già hoặc chết vì buồn chán rồi.
- Anh có biết bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu không ? Nàng đột ngột hỏi anh. Thấy anh gật đầu, nàng nói tiếp : Em rất thích bài thơ đó cũng như phong cách sống mà bài thơ đã nêu ra ý. Đó là :
Mau với chứ vội vàng lên với chư ?
Em ơi em tình non đã già rồi…
…trái tim nhỏ của tôi ơi. Anh hoà theo để đọc tiếp bài thơ
…thời gian không đứng đợi.
Vâng, đó là một lối sống mà ngừơi Mỹ gọi là Speed Live và có câu ngạn ngữ : “Its’ better is more than….” Người Pháp gọi là : “La Vie...” Thôi quên mất rồi, còn người Việt ta nói nôm na là “Sống Gấp” và câu thơ tương ứng là : “Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt. Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm” Có những con người muốn sống lâu dài, đầm ấm trong cảnh đoàn viên đuề huề với con đàn cháu đống, với hạnh phúc viên mãn. Nhưng em thì không. Em muốn có một cuộc sống mạnh mẽ, sôi động. Em không chịu đựng được sự nhàm chán của một đời sống gia đình dài lê thê. Em muốn được sống hết mình, được yêu hết mình như một cánh chim giang cánh bay lượn trên một bầu trời bao la lộng gió. Có lẽ em thuộc vào loại người thích có được cuộc sống như vậy. Hoặc nếu không thì cũng là loại người sợ một cuộc sống đơn điệu nhàm chán kéo dài, hay một cuộc sống gia đình viên mãn kéo dài trăm năm. Em sợ mình già và xấu xí đi nếu cứ sống mãi. Cứ kéo dài cuộc sống buồn bã và sống để tiếc nuối những tháng ngày trẻ trung....
Nàng ngưng lại giây lát rồi nói : Đó là những ước muốn tình yêu thực sự của em đấy. Và em sẽ kể cho anh nghe nhé ? Không đợi anh gật đầu, nàng nói luôn :
- Sau khi chồng em mất, tự nhiên em chán sống lắm. Bỗng nhiên thấy cô đơn và không hiểu mình còn có mặt trên cõi đời này làm gì nữa. Từ nhỏ em đã sống với gia đình, giữa những người thân thuộc. Rồi lớn lên đi lấy chồng và theo chồng. Em chưa bao giờ sống cô độc cả. Dù tình cảm của em với chồng không sâu đậm nhưng đó vẫn là một người chồng mà em tôn trọng. Dù không nhớ nhung khi anh ấy đi biền biệt hàng tháng trời, nhưng em vẫn sống như một người vợ chờ đợi người chồng ra trận. Và vẫn vui mừng khi anh ấy ở mặt trận trở về bình an. Vậy mà bất ngờ em bỗng trở thành một người cô độc. Em sống khép kín lủi thủi một thân một mình. Chẳng chờ đợi ai mà cũng chẳng vì ai cả. Trong những ngày tháng đó, em sống như một bóng ma trong căn nhà này. Và em không biết mình có thể sống như thế được bao nữa. Lúc đó em mong muốn Trời sập xuống, hay ngày Tận Thế tới đi để chấm dứt cái cuộc sống vô vị của em đi. Thậm chí em còn vui mừng khi nghe thấy những tin tức về cuộc tấn công của Việt Cộng vào thành phố. Có những lúc em luôn sống trong những ảo tưởng điên rồ nhất.
Nàng cười khúc khích khi rúc đầu vào ngực anh nói : Em sẽ kể cho anh nghe về một ước mơ mà em thích nhất và hay tưởng tượng đến nó nhất. Có thể nói là em đã sống với cuộc sống “giấc Mơ” đó rất nhiều. Đó là chuyện em luôn mơ tưởng có một hoàng tử từ phương trời xa đến đón em đi trên một con thuyền có cánh buồm màu đỏ thắm. Giống như trong một cuốn tiểu thuyết nào đó em đã đọc và đã quên mất đầu đề rồi. Vị hoàng tử đó đã đưa em ra ngoài biển mênh mông mịt mù không bao giờ nhìn thấy đất liền. Ở trên con thuyền có cánh buồm đỏ thắm đó, chúng em sống hạnh phúc với nhau. Nhưng khác với trong cuốn tiểu thuyết nọ, vị hoàng tử mơ ước của em lại không phải là hoàng tử thật mà chỉ là hoàng tử giả danh thôi. Như thế mới hợp với em vì em ghét giống như trong truyện với những kết thúc có hậu lắm. Trong các sách đó bao giờ hoàng tử cũng đưa ngừoi yêu về vương quốc của mình và họ sống hạnh phúc với nhau. Đẻ ra hàng đống hoàng tử và công chúa và sống với nhau đến khi răng long đầu bạc. Em không thích như thế đâu vì nếu sống với nhau hàng trăm năm thì làm gì còn hạnh phúc nữa. Vị hoàng tử đáng yêu ngày nào sẽ trở thành một ông vua béo phệ, hói đầu với cái bụng to như bụng đàn bà chửa…Còn mình thì sẽ trở thành một bà già tóc bạc phơ với khuôn mặt nhăn nheo nhưng phúc hậu, cứ mỗi chiều tối đến lại ngồi kể chuyện cổ tích cho một đàn cháu…. Oi em không thích như vậy đâu ? Trở lại với câu chuyện tình mộng của em nhé. Vị hoàng tử là một tay cướp biển giả dạng. Anh ta cùng em kéo lá cờ đen có đầu lâu xương chéo lên rồi giong buồm ra khơi để đi làm cướp biển. Chúng em sống với nhau cực kỳ hạnh phúc ở trên con tàu có cánh buồm màu đỏ đó. Cho đến khi anh ta bị giết chết trong một lần đụng độ với một con thuyền nào đấy có cánh buồm màu xanh. Vị thuyền trưởng của con tàu có cánh buồm xanh là một chàng đẹp trai với cái băng đen che một mắt và quấn khăn đỏ thêu hoa trắng trên đầu. Anh ta giết được vị hoàng tử giả danh, tức là tay cướp biển có cái thuyền buồm màu đỏ đó. Rồi theo luật của cướp biển, anh ta lấy luôn vợ của kẻ thua cuộc. Tức là em đấy. Thế là em trở thành vợ của tay cướp biển một mắt. Bọn em lại giong buồm đi ăn cướp và sống hạnh phúc trên con tàu có cánh buồm màu xanh đó. Cho đến khi lại có một con thuyền cướp biển có cánh buồm màu vàng lại thắng con thuyền buồm màu xanh. Vị thuyền trưởng chiến thắng cũng lại là một chàng trai trẻ oai phong với nét mặt phong trần và hàm ria con kiến đã giết được vị thuyền trưởng chột mắt của em. Và lại theo luật cướp biển, em phải thuộc về anh ta như một thứ chiến lợi phẩm. Thế là em lại được sống hạnh phúc với anh chàng thuyền trưởng phong trần có hàm râu con kiến đó. Cho đến khi anh ta bị những con tàu có cánh buồm màu đen, màu tím, màu da cam gì đó đánh bại….Và em sẽ sống hạnh phúc với các ông thuyền trưởng của các màu sắc đó. Cứ thế kéo dài mãi mãi cho đến khi em không còn xuân sắc nữa. Dứt khoát là khi em không còn trẻ đẹp, khi những nếp nhăn đầu tiên xuất hiện trên mặt em thì phải có một con tàu có cánh buồm màu gì cũng được đánh bại con thuyền cuối cùng của em. Cả em và vị thuyền trưởng cuối cùng đều bị giết chết… Tất cả những con tàu mà em đã được sống hạnh phúc đó đều hồi sinh trở lại trong tang lễ của bọn em. Chắc chắn có cả những ông thuyền trưởng các con tàu của mọi màu đều có mặt. Họ sẽ cùng các thủy thủ của các con tàu đều thương khóc khi làm lễ thủy táng cho cái cặp tài tử giai nhân đã chết đẹp đó, tức là em và vị thuyền trưởng cuối cùng đó. Cả hai sẽ được thả trôi trên biển trên một cái giường mạ vàng lộng lẫy, và nằm bên nhau bình thản như đang ngủ vậy, đẹp đôi và trẻ trung. Oi anh có biết là em cũng đã khóc rất nhiều khi thấy cảnh tang lễ của chính mình không ?
Nàng ngưng lại sụt sùi. Anh vẫn nhẹ nhàng vuốt ve nàng. Anh im lặng trong bóng tối nhưng nàng biết là trên miệng anh là một nụ cười chế riễu...
- Anh không tin chuyện em vừa kể ư ? Nàng hơi giận vì thấy anh không thích lắm với những chuyện thần tiên cổ tích của nàng. Dĩ nhiên đấy chỉ là chuyện tưởng tượng của em thôi nhưng đó là chuyện có thực vì em còn nhớ rõ nhiều chi tiết trong đó…..
- Tất nhiên là em kể chuyện có thực rồi. Nhưng có bao giờ em tưởng tượng ra cuộc tình với một tàn quân VC như anh không ? Anh hỏi và nàng đoán là lại với một nụ cười nửa mịêng nữa trên môi.
- Không. Không bao giờ. Có lẽ là vì em chưa bao giờ đọc sách về những người như anh nên không thể tưởng tượng ra được một anh chàng VC mặt mũi ra sao. Và bản thân em khi nghĩ đến VC là nghĩ đến những gã hung ác, quê mùa và thô lậu. Vậy mà Chúa đã ban cho em một anh chàng VC giống như người đàn ông em hằng mong đợi, cùng với một cuộc tình như trong mơ này….
Nàng nâng mặt anh lên để ngắm nhìn, nhưng khuôn mặt anh chỉ hiện ra mờ mờ ảo ảo trong bóng tối.
- Em kể về tình yêu nào có thực ngoài đời đi ? anh bỗng nói. Em biết là anh không thích những câu chuyện hão huyền như vậy mà ?
- Không, nàng nói. Em muốn kể cho anh một câu chuyện tình tưởng tượng nữa kìa ? Mà anh phải nghe nhé.
Không đợi anh trả lời, nàng bắt đầu tuôn ra. Đây là một câu chuyện tình mà em đã nhiều lần sống ở trong đó, dĩ nhiên là trong tưởng tượng thôi. Và không phải là chuyện loại ngày xửa ngày xưa đâu. Đây là truyện có thực mới xảy ra nhưng chỉ tiếc là nó xảy ra ở nước ngoài. Ở bên Mỹ ấy. Chắc anh chưa đọc cuốn truyện Boni và Cle đâu nhỉ ? Em còn giữ nó và sẽ đưa cho anh đọc. Em đã xem nó đến mòn cả bìa rồi. Em còn xem cuốn phim về chuyện tình này nhiều lần. Chuyện đại ý là có một cô gái xinh đẹp tên là Boni. Cô ta luôn buồn chán cuộc sống hiện tại. Cô ấy hay ngồi trên cửa sổ để mơ mộng về một người tình nào đó sẽ xuất hiện. Một hôm có một anh chàng đẹp trai đi xe hơi qua và tán tỉnh cô ấy. Thế là cô gái ấy bỏ cả nhà cửa cha mẹ để đi theo chàng kia. Đó là một tên cướp ngân hàng. Cặp đôi này mau chóng trở thành hai tên cướp ngân hàng liều lĩnh. Họ cứ thế phóng xe đi khắp nước Mỹ với cuộc sống vô định nhưng tràn đầy hạnh phúc. Một cuộc sống không có tương lai hay quá khứ mà chỉ có hiện tại mà thôi. Họ cứ đi, cứ sống và cứ làm tình với nhau mỗi khi thích. Hết tiền thì họ lại cướp một cái ngân hàng nào đấy….Họ rất nổi tiếng và luôn bị cảnh sát săn đuổi. Cho đến một ngày họ bị phát hiện và bị bắn chết khi đang hạnh phúc ở bên nhau…..Đó là chuyện có thực xảy ra ở bên Mỹ. Còn với em thì em luôn tưởng tượng mình là Boni. Em đang ở nhà buồn chán. Một ngày nào đó, có một người đàn ông đến rủ em đi. Thế là em đi cùng với anh ấy với một cuộc sống đầy sôi động, đầy mạo hiểm cũng như đầy hạnh phúc. Lúc đó em chưa nghĩ ra là chúng em làm gì trong cuộc sống mơ ước đó . Phải là một cuộc sống đầy phiêu lưu mạo hiểm. Nhưng em không thích làm ăn cướp vì em không thích súng đạn hay giết người. Cho đến một ngày em và anh ta bị giết chết. Chúng em tay trong tay nằm chết cạnh nhau. Giống như Boni và Cle vậy. Chỉ có điều Boni trong phim hay truyện bị bắn lỗ chỗ trên người và lại đầy máu nữa. Như vậy đâu có gì đẹp nữa khi đã chết. Em muốn em và cái anh chàng mà em chưa biết là nghề gì đó bị bắn mỗi người một viên đạn. Vào trúng tim với chỉ một lỗ đạn duy nhất. Thế là chúng em cùng nằm chết đẹp đẽ bên nhau mà không có máu me nào. Cũng giống như chuyện của các con thuyền cướp biển có buồm nhiều màu sắc, em muốn mình được như nhân vật nữ duy nhất trong đó. Được yêu, được sống hết mình cho người yêu và cuối cùng được chết cùng người mình yêu. Anh có thích những chuyện em kể không ?
- Em có bịa ra những câu chuyện tình tưởng tượng đó không ? Anh đột nhiên hỏi.
- Oi Lạy Chúa. Tuyệt đối không. Nàng thốt lên. Em đã hoàn toàn kể những gì em mơ ước. Đó là sự thực. Tại sao anh lại nghĩ rằng em….
- Không nếu em bịa ra thì có nghĩa là em thương hại anh, em muốn an ủi anh với những câu chuyện đó. Còn nếu là sự thực, có nghĩa là em đã tưởng tượng thực thì nó khiến cho anh thấy làm mừng. Vì ở trong một mức độ nào đó, anh cũng có những suy nghĩ, tưởng tượng giống như em. Được yêu và cuối cùng được chết trong tình yêu.
- Cám ơn Chúa vì Người đã gửi cho con người đàn ông con mong đợi nhất. Nàng qùi trên giường để cầu nguyện. Cám ơn Chúa vì lời cầu nguyện của con đã thấu tận tai Người và Người đã….
Nàng không thể cầu nguyện hết câu vì những cái hôn của anh đã làm nàng nghiêng ngả trên giường. Cuối cùng thì nàng chẳngcòn cầu nguyện nữa khi cùng anh ngã lăn xuống nệm. Trong bóng đêm, họ làm tình dữ dội như lần đầu tiên gặp nhau….
Thỉnh thoảng ánh hoả châu lóe lên trên bầu trời, rọi chút ánh sáng vào căn phòng tối đen. Họ nằm bên nhau, không một mảnh vải trên người. Nàng như lả người vào anh, mắt nhắm lại như để tận hưởng cái cảm giác còn đọng lại. Anh cũng nằm yên lặng nhìn bóng tối lung linh.
Một lát sau nàng khẽ nói :
- Anh có biết em mới nghĩ ra điều gì không ? Em đã nghĩ về cái anh chàng ban nãy, người tình tưởng tượng của em trong vai Cle đấy ? Bây giờ thì em biết để cho anh ta làm gì rồi. Làm Cách Mạng, tức là làm VC như anh đấy ?
Anh bật cười thành tiếng. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ im lặng của nàng, anh ngưng lại chờ đợi. Nàng nói một cách nghiêm túc nhất : Em nghĩ thật đấy ? Em sẽ theo anh đi vào rừng, đi lên chiến khu để chiến đấu. Nếu anh chết thì em cũng chết luôn, chúng ta chết ở bên nhau….
Anh thong thả ngồi dậy mặc lại áo quần. Anh chậm chạp làm điều đó trong bóng tối và nàng biết anh đang suy nghĩ những điều sẽ nói ra với nàng. Đúng như vậy khi anh bắt đầu nói, giọng nhỏ nhẹ, khúc triết :
- Em có biết một người CS thì họ làm gì không ? Đâu phải đi ăn cướp hay giết người. Họ đi làm Cách Mạng, nghĩa là làm thay đổi thế giới theo lý tưởng của họ. Vì nếu không dùng võ lực thì không thành công. Nhưng nếu nói chuyện lý tưởng CS thì chắc em không hiểu đâu. Nhưng hoạt động CM nơi chiến khu không lãng mạn như em nghĩ đâu. Sự gian nan cực khổ nơi chiến khu chớ không phải lâu đài thuyền buồm hay xe hơi đâu. Toàn là chui rừng lội suối, mò mẫm trong bùn lầy trơn trượt. Rồi những cơn đói khát, bệnh sốt rét rừng, rồi ruồi muỗi đỉa vắt bám theo hành hạ. Rồi bom rơi đạn nổ….
- Anh đang cố làm cho em sợ phải không ? Nàng hỏi. Nhưng em không sợ vì cũng chỉ đến chết là cùng chứ gì ?
- Không. Nếu chỉ chết thì đơn giản qúa. Có thể có những hoàn cảnh không chết nhưng cũng dở sống dở chết như hoàn cảnh hiện tại của anh lúc này đây. Nhiều lúc anh mong bọn anh đừng rời khỏi khách sạn mà bị giết hết đi thì anh không gặp phải những nỗi khốn khổ mà anh đã trải qua. Dĩ nhiên đó là trước khi được gặp em và tình yêu với em. Nói tóm lại là em đừng tưởng tượng chuyện đi cùng anh. Em nên trở lại với những giấc mơ về thuyền buồm nhiều màu và chuyện đi cướp ngân hàng của em đi chứ đừng nghĩ đến chuyện của anh nhé, cô nàng liều lĩnh ạ.
- Vậy thì em phải làm sao đây nếu anh rời bỏ em. Nếu anh ra đi và chết...
- Nếu vậy thì em hãy sống như đã sống. Như một qúi bà qúi cô Sài gòn với một cuộc sống đầy đủ, sung túc và các anh chàng tình nhân bảnh bao…
Nàng bịt miệng anh lại. Nhưng mau chóng gỡ tay nàng ra, anh nói tiếp vội vàng :
- Em đang có một cuộc tốt đẹp với một tương lai trước mắt cũng tốt đẹp như vậy. Một cuộc sống mà bao người ao ước. Vậy thì hãy tận hưởng những gì mình có vì em xứng đáng được hưởng. Em đừng đánh đổi nó cho bất cứ điều gì, cho dù là tình yêu đích thực đi nữa. Em lại càng không nên đem mạng sống của mình ra để làm vật thí mạng cho tình yêu. Đó là một sự ngu xuẩn. Lại càng ngu xuẩn hơn khi so sánh với anh. Lúc này đây cuộc sống anh chẳng đáng gì. Nó rất rẻ khi mà anh đang bị cả một đám lính ngòai kia săn lùng để tiêu diệt. Anh chẳng có gì để mất cả. Ngay cả đến cái tính mạng của anh thì đáng lẽ ra nó đã chẳng còn nữa nếu không gặp em. Còn em thì có nhiều thứ lắm. Em còn có một cuộc đời tươi đẹp trước mắt, có một tương lai cũng đẹp không kém đang chờ đợi em...Em không được chấp nhận chuyện đánh đổi rồ dại như vậy. Hơn nữa anh cũng không chấp nhận như vậy. Và anh sẽ buồn lắm nếu nghe thấy điều đó. Vì nếu cái chết của mình lại đem theo cái chết của người mình yêu thương nhất thì mình sẽ như chết đến hai lần. Em đừng nghĩ đến và cũng đừng nhắc đến điều này với anh nữa nhé ? Được không ? Hứa với anh đi nhé rồi anh sẽ nói chuyện bí mật này cho em nghe ?
Nàng gật đầu. Có vẻ như vì muốn nghe câu chuyện bí mật của anh hơn. Anh mỉm cười ngượng nghịu : Thú thật với em anh cũng có những suy nghĩ giống như của em và có cả những cuộc tình trong mộng như của em…
Nàng như nhảy lên cả người của anh. Nàng cười nói : Vậy thì anh phải khai thật ra cho em đấy nhé ? Và em sẽ thích lắm đây
- Nhưng em đừng đè anh như thế này chứ ? Anh đang không thể thở nổi chứ đừng nói tới kể chuyện. Anh kêu lên.
Nàng để anh ngồi dựa lưng vào thành giường và chui vào nằm gọn trong lòng anh. Mỗi khi anh bắt đầu kể một câu chuyện nào đó thì đây là vị trí ưa thích của nàng. Nằm ngửa mặt lên và nép thật sát mình vào ngực anh, nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt anh ở một góc độ rất lạ và rất đẹp. Nhìn sát mặt anh từ phía dưới lên, khuôn mặt anh trông như một bức tượng tạc. Ánh sáng lờ mờ soi rõ những góc cạnh khiến cho bức tượng như lung linh huyền ảo. Vẻ mặt âm trầm ưu tư của anh như sống động hẳn lên khi anh cất lên giọng nói sôi nổi để kể về câu chuyện của mình. Thỉnh thỏang anh giấu vẻ xúc động của mình bằng cách hôn đắm đuối lên khuôn mặt tươi rói của nàng đang như chờ đợi sẵn....
Bằng một giọng nói hơi ngượng ngùng, anh kể lại cho nàng nghe về giấc mơ của mình trong những ngày bị bao vây trong khách sạn Dòng Sông Xanh. Trong giấc mơ đó, anh mơ thấy anh đã chết, bị bắn gục ở đâu đó trong cái thành phố rộng lớn này, nhưng hồn anh vẫn lơ lửng cùng với các chiến sĩ đã hy sinh của đơn vị Gấu của anh lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm của Sài Gòn. Rồi anh đã mơ thấy mình gặp được một cô gái, đẹp tuyệt vời và được ở trong vòng tay tình yêu, được hưởng hạnh phúc đầu đời với người con gái ấy. Được trải qua trải qua một cuộc tình mãnh liệt, cháy bỏng dữ dội giống như tính cách của anh. Điên cuồng, dữ dội, ngấn ngủi. Rồi anh chết. Đó là giấc mơ hoang đường mà anh đã có khi bị bao vây chờ chết ở cái khách sạn ấy.
- Nhưng tại sao lại chết khi tình yêu ấy đẹp như thế. Nằm trong lòng anh, nàng bật dậy thảng thốt hỏi.
- Anh không biết, vì anh mơ thấy như thế. Có thể vì hoàn cảnh đen tối của bọn anh lúc đó. Cũng có thể một tình yêu điên cuồng, mạnh mẽ thì phải là một tình yêu rực cháy thì sẽ không thể kéo dài hàng năm trời, hay cả một đời người được. Nó chỉ có thể bùng nổ vào một thời khắc nào đó trong cuộc đời thôi, như thể tất cả năng lượng tình yêu của cả một đời dồn vào một ngày, một tháng... Em thấy anh có hơi điên điên giống em không ?
- Không phải là hơi điên điên. Nàng nói và vùng dậy đè anh xuống giường. Mà là quá điên điên.
- Đúng vậy. Anh cười nói và cuốn vào với nàng.
(Hết Chương 16)
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét