CHUONG 2
Ngay buổi sáng hôm sau, mặc cho bà mẹ cùng hai bà chị chồng ngăn cản quyết liệt, Xuân vẫn quyết định trở về nhà của mình . Từ sáng sớm, nàng nhét vội đồ đạc vào valy và mau chóng chào từ giã cả gia đình nhà chồng đang ngẩn ngơ về quyết định bất ngờ của nàng. Không muốn giải thích đôi co nhiều với họ, nàng vội vàng đón xe tắc xi để mau chóng được rời khỏi cái tổ qụa hắc ám đó. Ngồi trên xe đang chạy bon bon trên đường trở về nhà, nàng thấy nhẹ người như vừa trút đi được một gánh nặng. Cảm giác vui sướng rộn ràng trong lòng khiến cho nàng thấy như mình vừa thoát khỏi một nơi giam cầm ngột ngạt nào đó.
Trong một tâm trạng vui vẻ thoải mái, nàng ngắm nhìn khung cảnh qua khung cửa xe. Đường phố xám xịt, u ám trong bầu không khí chiến tranh. Chiến sự như luẩn quất đâu đấy với những đụn khói của các đám cháy bốc lên khắp nơi. Từng đoàn người tản cư đang hối hả gồng gánh đi ngược xuôi như một đàn kiến khổng lồ bị vỡ tổ. Họ lầm lì cắm cổ đi thật nhanh trên các con đường đổ về trung tâm thành phố, ngược hướng đi của nàng. Phố xá nhan nhản các sắc lính rằn ri đủ loại và các công sự được dựng lên vội vã. Cảnh sát dã chiến ẩn mình đằng sau đống bao cát án ngữ ở các ngã tư đường với vũ khí lăm lăm trong tay . Bên cạnh là những chiếc xe tăng sơn loang lổ đang chĩa họng súng đen xì vào đám người chạy loạn. Thỉnh thoảng một đoàn xe chở lính hối hả phóng bạt mạng trên đường phố khiến đám dân tản cư dạt ra hai bên đường. Tiếng nổ ầm ì gần đó vọng lại. Phố xá sặc sụa mùi thuốc súng. Các đám cháy ở xa xa đưa khói đen bốc cao ngất. Tiếng nổ rì rầm của đạn pháo vọng về thành phố. Không khí chiến tranh bao trùm lên tất cả với vẻ rờn rợn ngột ngạt. ....
Chiếc xe taxi đã rời xa khỏi cảnh ồn ào đông đúc của trung tâm thành phố và bắt đầu rẽ vào những khúc đường vắng vẻ. Rồi con đường nhỏ trải nhựa quen thuộc dẫn vào nhà nàng hiện ra trông khác lạ hẳn với vẻ rờn rợn của một nơi mà chiến trận đã đi qua. Những khúc đường vắng ngắt, lặng lẽ và những ngôi nhà đóng cửa im ỉm với vẻ tiêu điều. Chẳng có bóng dáng người qua lại....
Người lái xe tần ngần nói với nàng khi quẹo cua vào con đường đó :
- Thưa bà. Vùng này đang có giao tranh với Việt cộng đó ? Mấy hôm trước đụng độ ở đây dữ dội lắm....
- Tôi biết rồi. Xuân sẵng giọng trả lời và ra hiệu anh ta đi tiếp.
Xe chạy qua một vài ngôi nhà cháy xém và đổ nát. Những lỗ đạn cắm chi chít trên tường. Một chiếc xe hơi du lịch cháy nham nhở nằm bên đường. Vỉa hè gần đó có một cái tủ đựng quần áo bị gãy chân đứng chênh vênh. Một đám khói cháy nghi ngút tuôn qua ô cửa sổ của một ngôi nhà đang cháy âm ỉ. Vữa tường nhà tróc ra để lộ hàng gạch thô cháy xém nham nhở….
Chợt một bức hàng rào kẽm gai hiện ra lù lù giữa đường đã ngăn cản chiếc xe tắc xi đang chở nàng. Một viên hạ sĩ trong bộ áo giáp chống đạn và mấy người lính cầm súng AR.16 bước ra từ cái ụ cát bên đường ra lệnh cho họ dừng lại.
- Stop ! Người hạ sĩ nói. Đây là khu vực cấm không được vượt qua.
Chiếc xe dừng lại hẳn, nàng ngó qua cửa xe nói với viên sĩ quan :
- Nhưng thưa ông. Nhà của tôi ở phía trong kia. Chỉ quẹo ngay ngã tư này là đến nhà tôi ngay. Tôi mới đi tản cư về ….
Viên hạ sĩ nhìn nàng rồi lắc đầu nói :
- Không được thưa bà. Đó là lệnh của cấp trên không cho phép ai được trở về nhà trong khu vực này nếu không được phép. Tàn quân Việt cộng vẫn còn lẩn quất ở trong đó đấy.
Như chứng minh cho lời anh ta nói là một loạt súng nổ rất gần, khiến cho nàng phải giật mình cúi đầu thấp xuống. Tiếng các loại súng đua nhau nổ dữ dội khiến cho nàng thấy đinh tai nhức óc. Tiếng súng ở đâu đó rất gần khu vực nhà của nàng.
Viên hạ sĩ che tay nhìn về hướng súng nổ rồi nói : Đó bà thấy chưa ? Việt cộng vẫn còn rất nhiều ở phía bờ sông. Bà không thể trở về nhà lúc này được.
Nàng phân vân suy nghĩ, không biết có nên quay đầu xe trở lại nhà chồng của nàng không ? Bây giờ nàng mới thấy sợ khi nghĩ đến sự liều lĩnh của mình. Đàn bà một thân một mình mà dám đơn độc trở về ngôi nhà cũ vào lúc này, khi mà không khí của chết chóc vẫn còn bao trùm với vẻ rờn rợn, cùng với không gian sặc mùi thuốc súng.
Nhưng bây giờ đã về đến đây rồi và chỉ còn cách nhà nàng có vài trăm mét nữa thôi. Hơn nữa lúc ra đi, nàng đã thề với lòng mình là có chết nàng cũng không trở lại cái nhà của gia đình của chồng nữa. Viễn cảnh đen tối khi phải trở về để ở lại trong căn nhà có bà mẹ chồng và hai cô em chồng đó đã khiến cho nàng không còn thấy sợ nữa. Làm bộ thật mặt thiểu não nàng nói vơí viên hạ sĩ :
- Nhưng thưa ông chỉ huy. Tôi phải trở về nhà vì tôi không còn biết đi đâu nữa ? Hơn nữa theo như lời ông vừa nói thì Việt cộng ẩn nấp ở phiá bên kia dưới bờ sông trong khi nhà tôi lại nằm trong cư xá phía bên này của khu phố.
Anh chàng hạ sĩ ngượng nghịu giải thích với nàng :
- Xin lỗi bà. Tôi không phải là sĩ quan chỉ huy nên không có thẩm quyền giải quyết. Bà hãy nói chuyện với sếp của tôi đi. Ồ kìa thật may là ông ta đang tới kia kìa.
Nàng nhìn ra đường cái theo hướng tay chỉ của viên hạ sĩ. Một chiếc xe Jeep tấp vào chỗ họ đang đứng. Nàng nhìn thấy có mấy viên sĩ quan ngồi trên xe cùng với vài người mặc đồ dân sự đeo súng quanh người. Viên hạ sĩ chạy lại nói gì đó với viên sĩ quan ngồi bên cạnh tài xế. Nàng thấy bọn họ đưa mắt nhìn nàng.
- Ô kìa bà Xuân.
Có tiếng la lên trong đám người ngồi trên xe jeep. Người mặc đồ dân sự trên xe nhảy xuống và vội vàng đi lại gần nàng.
- Đúng là bà thiếu tá phu nhân rồi. Có phải bà muốn quay trở về nhà ?
Phải mất một lúc sau nàng mới nhận ra người đó. Hắn là Năm Khương, trưởng ban an ninh khu vực này. Hắn vốn là chủ một tiệm may, cùng ở trong cư xá với nàng. Trông hắn khác lạ hẳn so với ngày thường bởi vì cái nón sắt chụp trên đầu và khẩu súng codl 45 cùng nhiều băng đạn kè kè bên hông làm lệnh cả người xuống. Năm Khương lặc lè chạy lại bên cạnh chiếc xe tắc xi của nàng và nhăn răng cười chào nàng.
Tươi tỉnh vì được gặp người quen cũ, nàng vồn vã nói với gã trưởng ban :
- À, chào ông Năm Khương. Đúng vậy. Tôi muốn trở lại nhà của mình. Nhà tôi có bị hư hại gì không ?
- Ồ không, không . Nhà của bà hoàn toàn nguyên vẹn vì chúng tôi đã không cho phép bọn Việt cộng được động đến tư thất của bà thiếu tá phu nhân mà. Gã trưởng ban cảm thấy phấn chấn hẳn lên vì thấy nàng đon đả chào hỏi. Hắn ta cười lớn và nói giỡn để lấy lòng nàng. Để tôi đưa bà đi xin phép ông đại úy cho bà được trở về nhà nhé.
Gã mở cửa xe và lịch sự đỡ tay nàng đi qua đường để tiến đến chiếc xe jeep, nơi có những sĩ quan mặc đồ trận vừa bước xuống xe. Tất cả bọn họ đều lịch sự chào nàng và không giấu vẻ ngạc nhiên nhìn nàng khi Xuân đến trước mặt họ. Gã Năm Khương có vẻ hãnh diện lắm khi được đưa một người đẹp như nàng đến trước mấy kẻ kia :
- Xin giới thiệu đây là bà Xuân, phu nhân của cố thiếu tá X, Nhà bà ta ở khu vực an toàn phía bên này. Và bà thiếu tá muốn hồi cư về căn nhà của mình sau một thời gian phải đi lánh nạn. Mong ngài đại úy hãy giúp đỡ cho.
Viên sĩ quan chỉ huy là một thanh niên còn trẻ. Anh ta có một khuôn mặt đàn ông dễ nhìn và dáng vẻ rắn rỏi trong bộ đồ trận sĩ quan TQLC. Anh ta lịch sự cúi chào lần nữa và nhìn nàng chăm chú. Dường như anh ta có vẻ ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy một phụ nữ trẻ đẹp như nàng trong khung cảnh xám xịt màu chiến trận này. Anh ta lên tiếng và nàng lấy làm ngạc nhiên vì tiếng nói của anh ta thật dịu dàng :
- Số nhà bà là số bao nhiêu ở khu vực này thưa bà ?
- Số 21, cư xá sĩ quan đường K. thưa ngài. Cách khoảng vài chục mét với tiệm may X.V. của ông Năm Khương đây.
Người sĩ quan quay vào xe Jeep để lấy ra một tấm bản đồ đặt lên mui chiếc xe. Anh ta cùng mấy viên sĩ quan kia chúi đầu vào đó. Gã trưởng ban an ninh xề lại gần nàng thở dài nói.
- Nhà bà hầu như không hề hấn gì bị sứt mẻ gì. Chẳng bù cho bên tôi. Tan nát hết cả. Mẹ cha quân Cộng sản. Gia đình tôi không biết ở đâu lúc trở về đây ? Hiện vợ tôi cùng mấy đứa nhỏ còn tá túc ở bên nhà ngoại .....
- Tôi xin chia buồn với ông.
Nàng nói cho qua chuyện và đưa mắt nhìn quanh. Ngay lập tức nàng nhìn thấy chỗ ngã tư, nơi cái đèn hiệu giao thông gãy treo tòng ten, có một thân người nằm dài dưới đất. Nàng hỏi gã Năm Khương, mắt vẫn không rời khỏi cái thân hình nằm đó.
- Ai lại nằm thế kia nhỉ ?
Năm Khương làm bộ nghiêm giọng nói nhỏ vào tai nàng : Đó là xác một tên Việt Cộng mà chúng tôi mới hạ được sáng nay ….Hắn đang ẩn nấp trong một ngôi nhà hoang chỗ dưới bờ sông thì bị phát hiện. Hắn đã chống cự và thế là....
- Thôi, thôi, ông đừng nói nữa. Tôi sợ lắm. Nàng xua tay khi nghe NK nói. Nàng cũng đã nhiều lần nhìn thấy xác người khi còn làm ý tá thiện nguyện ở Tổng y viện Cộng Hòa. Nhưng nhìn cái xác thảm hại của tên Việt Cộng nằm chỏng trơ nơi vỉa hè như thế kia thì quả là chưa bao giờ. Nó khiến cho nàng thấy xây xẩm cả mặt mày.
Cố gắng để không nhìn vào cái xác người kinh khủng đó nữa, nàng lên tiếng giọng bất bình :
- Nhưng để xác người ta nằm giữa đường xá như thế kia thì phải tội chết. Tại sao không chôn cất đi hay để chỗ nào kín đáo chứ ai lại để giữa đường như ?
- À, họ để xác tên Việt Cộng ở đó với danh nghĩa là để cho thân nhân nhận dạng. Vì có nhiều tên Vici là người thành phố này mà. Nhưng cái chính là để làm gương cho những kẻ nào khác muốn ăn cơm Quốc Gia thờ mà Cộng Sản. Tôi mà có quyền thì tôi cho treo xác chúng lên giữa chợ cho càng nhiều người coi càng tốt. Năm Khương rít lên nói, trong khi những người sĩ quan đứng quanh im lặng. Viên sĩ quan chỉ huy liếc nhìn gã Năm Khương với vẻ khó chịu...
Xuân không muốn nhìn đến cái xác người cũng như không muốn nghe giọng nói hằn học của gã Năm Khương nên đưa mắt ngóng nhìn về phía mấy viên sĩ quan. Họ đang bàn bạc với nhau quanh tấm bản đồ, cố gắng nói nhỏ như không muốn cho nàng nghe thấy. Thỉnh thoảng họ đưa mắt nhìn nàng. Nhất là viên sĩ quan chỉ huy.
Tiếng máy bộ đàm trên xe Jeep bỗng réo lên. Viên đại úy cầm máy : “ Đại bàng đây ! Thế hả ? Được. Được. Cứ tiếp tục như vậy nhé. OK ! “ Anh ta bỏ máy xuống tiến đến gần nàng. Nhìn thấy vẻ mặt hồi hộp chờ đợi của nàng, anh ta mỉm cười nói với nàng bằng giọng thật nhỏ nhẹ :
- Thật may là khu vực nhà của bà đã được tảo thanh sạch sẽ. Bây giờ thì bà thiếu tá có thể về nhà được rồi đấy. Nếu bà cho phép, chúng tôi sẽ đưa bà về tận nhà.
Nàng vội vàng kêu người tài xế để trả tiền xe tắc xi và cầm chiếc va ly của nàng qua đường. “Tiện xe để tôi đưa bà về tận cửa nhà” Gã trưởng ban an ninh chụp lấy va ly và và mấy cái làn gói, nhanh nhẹn nhảy ngay lên xe jeep ngồi bên cạnh nàng.
Để lại mấy người sĩ quan, chiếc xe jeep mui trần có một người lính cầm lái chở viên sĩ quan chỉ huy và nàng cùng gã Năm Khương quẹo lại qua ngã tư, ngay chỗ có cai xác tên Việt Cộng. Xuân không cưỡng lại được ý muốn nhìn kỹ vào cái xác đó. Đó là một thân người mặc bộ quân phục màu xanh lạ mắt dính bê bết máu nằm còng queo trên mặt vỉa hè. Nàng không nhìn rõ mặt kẻ đó vì có một cái khăn vải đắp lên mặt. Nàng rùng mình quay mặt đi và kín đáo làm dấu Thánh Giá. Nàng bất chợt sựng lại vì thấy viên sĩ quan đã nhìn thấy cử chỉ đó của nàng. Có vẻ như anh ta ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy nàng làm vậy. Một bà vợ goá của một sĩ quan VNCH lại có vẻ thương xót cho một tên Việt Cộng bị giết. Nhưng anh ta không lên tiếng mà chỉ im lặng quay đi....
Qua ngã tư là con đường quen thuộc nhà nàng nhưng giờ đây đã trông vắng vẻ khác thường. Rất nhiều lính TQLC đang ẩn mình đằng sau các vị trí phòng thủ chất đầy bao cát. Vô số họng súng đen ngòm tua tủa chia ra chung quanh. Không khí sặc mùi thuốc súng và khung cảnh thì rờn rợn mùi chết chóc .
Viên sĩ quan quay người lại thân mật hỏi nàng :
- Bà đã tản cư ở đâu thời gian qua vậy ?
Nàng vui vẻ trả lời anh ta :
- A, tôi ở nhà chồng nơi trung tâm thành phố. Thật mừng khi lại được trở về ngôi nhà của mình.
Gã NK mau mắn nói :
- Bà trở về nhà thật đúng lúc. Bà đã trở thành người dân sự đầu tiên trở lại khu vực này. Thế là chỉ một vài hôm nữa mọi người khác sẽ lần lượt trở về đây. Điều đó chứng tỏ rằng quân Cộng sản đã bị đẩy lùi ra khỏi thành phố của chúng ta....
- Bà trở về nhà hơi sớm đấy. Viên đại úy ngồi băng ghế trước lên tiếng. Lực lượng chủ lực của chúng đã bị đẩy ra xa nhưng còn những tàn quân của Việt cộng vẫn còn lẩn quất rất nhiều trong khu vực này. Vì các ngả đường rút lui đã bị khóa chặt nên bọn chúng đã bị cùng đường và trở nên rất liều lĩnh. Lẽ ra bà chưa nên trở về nhà lúc này vì nơi đây vẫn còn rất nguy hiểm lắm....
Nàng vội trả lời :
- Tôi phải trở về nhà đơn giản vì chẳng còn chỗ nào để ở nữa cả. Chỗ tôi tản cư vừa rồi còn nguy hiểm hơn là ở đây nữa kìa.
- Chỗ đó cũng có Việt cộng ư ? Viên sĩ quan ngạc nhiên quay lại hỏi nàng.
- Ồ không. Chỗ đó là nhà chồng tôi. Ở đó có bà mẹ và hai bà chị chồng.....
Mọi người trên xe cùng bật cười. Đến người lính lái xe im lìm từ đầu đến giờ cũng phải phì cười. Năm Khương khoái chí cười váng cả lên. Không khí trên xe trở nên vui vẻ.
Chỉ vài phút đã tới nhà của nàng, viên sĩ quan nói khi đưa tay đỡ nàng xuống xe :
- Xin lỗi bà vì chúng tôi còn có nhiệm vụ phải đi ngay nên không thể đưa bà vào nhà được. Việc đó để cho ông Năm Khương đây. Có lẽ chúng ta còn gặp nhau vì tôi vẫn đóng quân ở khu vực này trong một thời gian nữa. Tôi tên là S. chỉ huy đơn vị TQLC ở đây. Nếu bà cần gì xin cứ gọi. Tôi rất sẵn sàng.
- Xin cám ơn ông. Nàng xuống xe và ngắm nhìn ngôi nhà của mình. Tôi sẽ nhớ đến tên ông cũng như sự giúp đỡ hào hiệp của ông. Xin tạm biệt ông. Cám ơn và xin tạm biệt cả ông Khương nữa....
Năm Khương đang khệ nệ vác mấy cái va li của nàng xuống xe. Gã nham nhở cười nói với nàng :
- Ồ, không. Tôi phải đưa bà vào trong nhà một cách an toàn. Dù sao khu vực này cũng là khu vực có chiến sự, mà tôi lại là trưởng ban An ninh ở đây nên tôi phải có trách nhiệm chứ ?
Xuân đẩy cái cổng chốt hờ trước sân nhà nàng rồi bước vào. Qua một cái sân nhỏ là một khoảng vườn mà nàng bỏ hoang đã lâu. Những cây hoa kiểng không được chăm sóc chen với cỏ dại mọc um tùm. Những khóm hoa đã tàn héo úa rủ xuống bên cạnh những bông hoa dại khoe sắc xuân. Lối đi trải sỏi giờ bị cỏ dại phủ kín. Trước cửa nhà nàng là cây vú sữa sum xuê, tàn lá phủ kín cả nửa mái ngói nhà nhỏ xinh xắn của nàng, cành cây trĩu xuống cả lối đi....
Xuân loay hoay tra chìa khóa vào ổ khóa cửa, và tiếng khóa mở vang lên. Cửa mở nhẹ nhàng cứ y như nàng vừa đi đâu đó một lát và trở về, chứ không phải đã xa nhà cả một thời gian rồi. Để mặc cho gã NK lặc lè mang hai chiếc va li cùng mấy cái túi xắc của nàng vào trước cửa nhà, nàng đứng ngắm nhìn xung quanh. Hàng xóm quanh nhà nàng vẫn đi tản cư chưa về khi các ngôi nhà của họ vẫn lặng lẽ đóng then cài cửa với vẻ yên bình. Không khí tĩnh mịch và vắng lặng không một bóng người. Ngôi nhà của nàng cũng như của hàng xóm vẫn chẳng thay đổi gì sau cơn chiến sự đã đi qua. Những đám cỏ vẫn mọc um tùm nơi sân và vài bông hoa dại le lói nở hoa. Cứ như chiến sự chưa xảy ra nơi đây vậy. Xuân làm dấu Thánh Gía :” Cám ơn Chúa khi mọi thứ vẫn tốt đẹp. Vậy mà mình cứ tưởng mọi việc tồi tệ hơn nhiều...”
Năm Khương hăng hái đem từng món đồ đạc của nàng vào trước cửa, mặc cho nàng không đồng ý. Nàng đã không ưa gã trưởng ban an ninh khu vực này. Hồi trước khi chồng nàng còn sống hắn đã luôn ỡm ờ mỗi khi gặp nàng với cái trò tán tỉnh rặt mùi cải lương của hắn. Nàng không thèm chấp nên hắn được thể làm tới và tỏ ra khoái trí lắm. Có thể hắn nghĩ rằng nàng cũng có chút tình ý nào đó với hắn ? Hắn rất sợ chồng nàng. Nhưng hắn còn sợ mụ vợ của hắn hơn. Có lẽ mụ vợ sư tử Hà Đông của hắn đã tản cư nên hắn mới tỏ ra táo tợn đến thế.
Mở cánh cửa vào nhà xong, nàng quay sang Năm Khương nói :
- Thôi được rồi. Tôi có thể tự mình mang vào nhà được rồi.
- Để tôi giúp cho.....Gã Năm Khương nì nèo.
- Không. Cám ơn ông. Nàng lạnh lùng nói. Đã đến giới hạn không thể vượt qua được rồi đấy ông Năm Khương ạ.
- Giới hạn nào là không thể vượt qua được hả Xuân ? Gã hỏi giọng lả lơi và gọi tên riêng của nàng ra.
- Đó là bậc cửa của căn nhà này. Tôi là một góa phụ và tôi không muốn một người đàn ông nào bước qua bậc cửa đó mà không có lý do. Tôi không muốn người ở đây dị nghị. Trong đó có cả vợ ông nữa ông trưởng ban an ninh ạ.
- Cô em đáo để thật. Nhưng tôi cũng không định vượt qua ngưỡng cửa này ngay bây giờ đâu. Sẽ có nhiều dịp khác mà. Nhất là trong hoàn cảnh bom đạn như thế này thì một người đàn bà đẹp và sống một mình như cô em thì cũng có lúc cần đến sự giúp đỡ của một người đàn ông chứ ?
Năm Khương bật cười hô hố vì câu nói ỡm ờ nhiều ẩn ý của hắn vừa tuôn ra. Nhưng hắn bỗng khựng lại ngay khi nhìn thấy vẻ mặt khinh khỉnh cùng với ánh mắt liếc xéo sắc lẹm của nàng đối. Hắn vội vàng đổi giọng với nàng, không dám dùng cái giọng lả lơi trước đó nữa:
- Thì thỉnh thoảng bà cũng cho phép tôi đến thăm và giúp đỡ gì chứ ? Dù sao thì nhiệm vụ của tôi cũng là giúp đỡ những người dân gặp khó khăn vì chiến sự. Mà bà thì rõ ràng là đang gặp khó khăn......
Hắn mỉm cười với nàng, sửa lại khẩu súng đeo xệ bên lưng trước khi khệnh khạng đi trở ra. Chiếc xe jeep của viên sĩ quan đã bỏ đi mất từ nãy và hắn phải đi bộ dọc theo con đường về phía ngã tư đường. Nàng mỉm cười thương hại khi nghĩ đến cái gã trưởng ban an ninh này. Có lẽ tình hình rối ren này đã làm cho gã táo tợn đến thế với nàng. Chẳng bù cho những lúc trước khi gặp nàng hắn luôn mồm thưa bà thiếu tá, thưa bà thiếu tá....
Nàng mỉm cười khi nghĩ đến điều đó trong lúc khệ nệ kéo lê hai cái va ly vào nhà. Nàng mau chóng chuyển đồ đạc của nàng vào nhà và đóng ngay cửa lại. Nàng sợ NK quay lại và quấy rầy nàng. Khoá chặt cửa lại, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao được trở về nhà của mình cũng làm nàng cảm thấy sung sướng trong lòng. Căn phòng khách quen thuộc của nàng vẫn nguyên vẹn, không hề xáo trộn bất cứ thứ gì. Căn phòng vẫn nguyên vẹn y như khi nàng rời khỏi nó hai tuần trước đây. Không có gì thay đổi, kể cả mấy tờ báo nàng đã vứt ở xa lông phòng khách khi vội vã ra đi.
Nàng cám ơn Chúa một lần nữa vì tất cả trong ngôi nhà của nàng vẫn nguyên vẹn khi chung quanh thì lại hoang tàn đổ nát. Nàng mỉm cười sung sứong khi trong ngôi nhà thân thuộc của mình thì nàng có thể tự do thoải mái làm bất kỳ cái gì. Chớ không phải câu nệ như cả nửa tháng trời vừa rồi sống ở bên nhà chồng. Lúc nào cũng phải đi lại rón rén, nói năng khe khẽ. Trong khi ở đây nàng có thể chạy thình thịch hay hét tướng lên. Nàng cũng sẽ ăn mặc thoải mái ở trong căn nhà này chớ không phải cứ che kín mít từ đầu tới đuôi như ở nhà chồng. Thậm chí ở đây nàng có thể cởi bỏ hết quần áo để khoả thân đi đi lại lại trong khắp các phòng nữa kia....
Xuân quăng va ly ra sàn nhà và nghĩ đến căn phòng tắm tráng men và thơm dìu dịu mùi nước hoa của mình. Nàng nghĩ đến cái bồn nước ấm quen thuộc mà chỉ chút nữa thôi là nàng đã có thể thoải mái ngâm mình trong đó, không một mảnh vải và nằm cho đến khi lúc ăn tối. Nàng đã mang về một con gà luộc, rất nhiều thịt quay, và bao nhiêu là bánh kẹo, trái cây. Lại còn có thêm cả một làn thức ăn gồm có bánh mì, thịt nguội, patê mà bà mẹ chồng nàng đã cố nhét vào lúc nàng trở về sáng nay. Đủ cho nàng sống trong vài ba ngày ở đây, khi cái chợ nhỏ gần cư xá chưa mở cửa. Trong nhà nàng lại còn có cả một đống sách dịch nước ngoài rất hay nữa mà nàng không kịp đem theo lúc vội vàng đi tản cư. Đó là những cuốn tiểu thuyết mà thằng Tân em nàng thường xuyên gửi tới. Nó biết bà chị nó rất mê những loại tiểu thuyết diễm tình ướt át đó lắm. Ồ thật tuyệt vời cho cái thú ngâm mình trong bồn tắm cả ngày chỉ để đọc sách. Nàng có thể sẽ vừa đọc sách vừa nhấm nháp tất cả những món ăn đó mà không cần bước ra khỏi bồn tắm cho đến ngày tận thế được.
Nàng sẽ vào nhà tắm mở vòi nước vào bồn rồi chạy nhanh trở ra phòng khách để bắt đầu cởi quần áo từ chính giữa phòng. Nàng sắp sửa cái trò chơi quen thuộc là vừa nhún nhảy đi dần vào phòng tắm vừa cởi và quăng dần đồ đạc trên người xuống đất. Ở nhà một mình là nàng hay trình diễn cái vũ điệu tự sexy đó mỗi khi đi tắm. Từ cái áo khóac bên ngòai được vứt ngay cửa cho đến cái sơ mi mỏng rơi gần bàn xa lông. Rồi cái quần jeen ở trước cái tủ lạnh ngay cửa phòng tắm. Vào đến trong phòng tắm thì coóc xe quần lót dài của nàng rơi rụng dần, và cuối cùng trước khi leo vào bồn tắm là cái quần lót. Bao giờ nàng cũng canh cho đúng lúc không còn chút gì trên người nữa thì cũng đúng là lúc nàng bước tới bồn nước ấm cũng vừa chảy đầy tràn.
“Tâm hồn ta đáng yêu làm sao và thân thể ta cũng đáng yêu như thế….” Xuân hào hứng cất tiếng ca một bài hát tiếng Pháp quen thuộc trong lúc bắt đầu cởi chiếc áo đang mặc trên người ra.
Nhưng đột nhiên nàng bỗng khựng lại. Dường như nàng bất ngờ thấy có sự khác lạ trong căn phòng khách quen thuộc của mình. Khi mới bước vào nhà nàng không để ý đến điều gì bất thường trong căn phòng. Lúc đó nàng đang qúa phấn khởi khi được trở về với căn nhà quen thuộc của mình. Hơn nữa đồ đạc vẫn nguyên vẹn, không đổ bể hay xê dịch gì nên nàng không chú ý đến. Thậm chí nàng cũng chưa đi kiểm tra tất cả căn nhà, ngọai trừ phòng khách và nhà tắm.
Xuân vội mặc áo lại và dò xét những dấu vết khác lạ. Ngay lập tức nàng phát hiện ra những vết bùn đất kéo lê trên mặt sàn đá hoa của căn phòng khách. Có kẻ nào đó đã đột nhập vào đây qua dấu hiệu lục lọi trong nhà của nàng. Dấu vết đã được chùi đi một cách vội vã nhưng vẫn để lại những vệt giày rõ mồn một trên bùn đất còn vương đầy trong nhà. Chỉ có dấu giày của một kẻ duy nhất đi qua lại trong phòng khách và có cả ở dưới bếp nữa. Một dấu giày rất lạ. Không phải là dấu giày đinh quân đội của chồng nàng mà nàng biết rất rõ. Cũng không phải giày dân sự.
Ôi ! Lạy Chúa ! Không lẽ đây là giày của Việt cộng ? Nghĩ đến điều đó, Xuân thấy đầu óc xây xẩm. Nàng hối hận khi không để cho gã trưởng ban an ninh đem đồ đạc vào nhà hay để cho gã kiểm tra căn nhà trước đã. Vì mấy ngày trước Việt Cộng vẫn còn ở khu vực này và giờ đây đám tàn quân của chúng vẫn còn lẩn quất ở phía bờ sông. Chính viên sĩ quan đã cảnh báo cho nàng biết điều đó rồi mà. Trong lòng nàng bỗng thấy cảm giác hồi hộp lo lắng. Nàng lại càng lạnh người khi nhìn thấy dấu giầy dính bùn đất của kẻ đột nhập vẫn còn đọng nước rõ mồn một, y như kẻ đó vừa mới bước qua vậy. Thậm chí có thể hắn vẫn còn ở trong nhà của nàng. Ôi, Lạy Chúa ! Có một tên Việt Cộng đang ở đâu đó trong căn nhà này và nàng chỉ có một mình. Tim nàng như đập lọan xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác lành lạnh chạy dọc ở sống lưng, nàng vội vàng quay trở ra cửa....
Nhưng không kịp nữa rồi. Một tiếng động sau lưng khiến nàng giật thót mình khựng lại trước cánh cửa. Tiếng lên đạn của một khẩu súng vang lên lạnh tanh trong căn phòng khách tĩnh lặng. Một họng súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào mặt nàng ngay khi nàng vừa quay đầu lại. Đằng sau là một khuôn mặt thâm đen, xù xì gớm ghiếc…..
- Đứng yên không được cử động. Giọng nói của cái hình nhân gớm ghiếc kia lạnh lùng vang lên đằng sau họng súng. Giơ tay lên và quay mặt ra hướng cửa. Không được la nếu không muốn chết.
Việt Cộng ! Một cơn đau thắt ngực vì nỗi sợ hãi đã làm cho nàng không thở được nữa. Việt Cộng đã ở trong nhà của nàng và đã chĩa súng vào đầu nàng ngay trong chính căn nhà của mình. Việt Cộng đã bắt được nàng. Đầu óc nàng lùng bùng. Mắt nàng hoa lên và nàng chẳng còn nhìn thấy gì hay nghe thấy gì nữa từ khi họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mặt nàng. Xuân chỉ còn biết làm theo lệnh của tên Việt Cộng như một cái máy.
Hình ảnh về những kẻ tàn bạo, giết người, hãm hiếp… của đám Việt cộng mà nàng nghe kể bỗng hiện lên hỗn độn trong đầu óc nàng. Những kẻ rừng rú tàn bạo mà đầu năm mới đã đem chết chóc, chiến tranh đến cái thành phố yên lành này và giờ thì đã xuất hiện ngay trong ngôi nhà của nàng. Nàng đã bị khuất phục bởi họng súng chết chóc kia chĩa thẳng vào người. Nàng chỉ có một mình và không ai có thể giúp đỡ và cũng không ai biết điều khủng khiếp này đang xảy ra trong căn nhà này.
Xuân hối hận khi tự dưng rời bỏ ngôi nhà chồng của nàng, trở về đây để rồi rơi vào cái bẫy khủng khiếp này. Nàng tự nhiên thấy căm tức bản thân mình. Căm tức cái tính đỏng đảnh khác người của mình. Chính vì cái tính khí thất thường đó mà nàng đã rơi vào hoàn cảnh đen tối này.....
- Đứng yên không được quay đầu lại. Lại cái giọng gớm ghiếc kia vang lên sau lưng nàng.
- Thì tôi vẫn đứng yên đây. Xuân bất chợt nói lớn tiếng lên và giật thót người lại khi thấy mình dám nói lớn đến thế. Nàng co dúm người lại khi nghĩ rằng cái khẩu súng đen ngòm kia sẽ nhả đạn vào nàng.....
Nhưng vẫn không có gì xảy ra cả. Căn phòng im lặng đến mức nàng nghe thấy trái tim mình nhảy thình thịch trong lồng ngực. Và nàng còn nghe thấy cả tiếng thở nặng nề mệt nhọc của kẻ bắt nàng đang đứng ngay đằng sau lưng.
- Đừng buộc tôi phải cứng rắn với cô. Nếu cô không muốn nhận một viên đạn vào đầu thì im miệng. Còn ngược lại thì đừng trách tôi đấy. Bất cứ cô có một hành động chống cự hay ra ám hiệu nào đó thì tôi sẽ nổ súng đấy.
Giọng nói lạnh lùng ngang ngược của tên Vici khiến nàng thấy khó chịu. Hừ. Hắn đột nhập vào nhà của mình, chĩa súng vào đầu mình rồi còn lên giọng đe dọa mình nữa. Nàng lên tiếng, giọng khó chịu:
- Tôi không chống cự mà tôi cũng chẳng ra ám hiệu cho ai cả. Tôi cũng không sợ chết như ông nghĩ đâu mà cứ dọa bắn dọa nổ súng mãi.
Tên Việt Cộng đứng sau lưng nàng im lặng không lên tiếng khiến Xuân thêm can đảm. Nàng nghĩ có lẽ hắn cũng đang sợ nàng cũng như lo sợ cả đám lính đóng quân ngòai đường kia. Có lẽ hắn cũng sợ nàng như nàng đã sợ hắn thôi. Mà cũng có lẽ hắn chỉ hù dọa. Xuân lên tiếng, giọng dài ra :
- Ông đừng dọa tôi, tôi không sợ đâu. Ông cũng không dám nổ súng đâu. Nếu ông bắn tôi thì đám lính ngoài đường kia sẽ xông vào đây ngay. Họ có cả một sư đòan TQLC ở ngòai đó đấy, anh không chống lại được họ đâu.
- À, nếu cô muốn nhận một viên đạn vào đầu thì cứ việc làm gì cô thích đi. Giọng của tên Việt Cộng vang lên sau lưng cô như giễu cợt. Cô cứ việc la lớn lên, bỏ chạy ra ngoài hoặc làm bất cứ điều gì để cho tôi có lý do nổ súng đi. Tôi đang đợi cô làm điều đó đây.
Cái giọng điệu thách thức pha chút gì đó như bỡn cợt của hắn khiến cho nàng cảm thấy rờn rợn. Có lẽ tên Việt Cộng này không nói giỡn chơi đâu. Hắn sẽ làm thật đấy. Có vẻ như hắn thích nàng la lên cầu cứu, thích nàng lao thẳng ra với đám lính bên ngoài để hắn được nổ súng vậy. Nhất là cái giọng nói của hắn khi lên tiếng thách thức nàng. Nó thản nhiên lạnh lùng và có vẻ chế riễu nữa khiến cho nàng chột dạ. Thôi, đối với những kẻ sắt đá máu lạnh như cái tên VC bí hiểm này thì tốt nhất đừng chọc cho hắn nổi điên lên làm gì. Nàng cũng chẳng dại gì làm những chuyện ngớ ngẩn như tên Việt Cộng đã nói để rồi xơi một viên đạn vào đầu. Tội gì lại muốn chống đối với một tên Vici với khẩu súng sẵn sàng nổ súng trên tay. Hơn nữa đây là nhà của nàng, và nàng cũng chẳng muốn đám lính ngòai kia xông vào. Nàng ngồi im lặng như tỏ ý chịu thua. Đầu óc nàng trống rỗng. Xuân cố gắng trấn tĩnh, trấn áp nỗi sợ hãi của mình bằng cách cầu nguyện. Liếc mắt nhìn về phía bàn thờ Chúa treo tường nơi phòng khách, nàng bắt đầu đọc một bài kinh cầu nguyện. Nhưng nàng cứ ngắc ngứ, chẳng thể nào nhớ nổi trọn vẹn bài kinh cầu nguyện Đức Mẹ phù hộ nữa....
Tên VC vẫn im lặng sau lưng nàng, nhưng Xuân cảm giác như hắn đang ngó nhìn nàng ngắc ngứ với bài kinh cầu nguyện với nụ cười chế riễu trên miệng...
Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng bước chân của hắn. Bước chân nặng nhọc như của một con vật vụng về đang di chuyển về hướng nàng. Cái kẻ lăm lăm khẩu súng chĩa vào nàng đã đến ngay sau lưng nàng khi nàng nghe thấy tiếng thở phì phò của hắn sát đằng sau. Nàng cố giỏng tai lên để đoán biết xem hắn định làm gì nàng. Hắn sẽ giết chết nàng bằng một vật nhọn bằng dao để không gây ồn ào chăng ? Hay hắn sẽ cưỡng hiếp nàng trước rồi mới giết sau ? Lạy Chúa ! Nếu hắn định giết nàng ngay thì được. Chớ nếu hắn định làm điều sằng bậy với nàng thì không thể được đâu. Đến nước ấy thì nàng sẽ chẳng còn sợ gì nữa. Nàng sẽ quay lại và xông thẳng vào họng súng của hắn để chết ngay chớ nhất định không để hắn làm nhục mình được. Nhất định là không thể được. Nàng sẽ lao thẳng vào hắn. Không phải để thoát thân mà để được nhận một phát đạn. Và nàng sẽ chết một cách trong sạch. Nàng là một người đàn bà đoan chính và đã có chồng. Hơn nữa trông hắn kinh tởm như một con qúai vật giả nhân vậy...Xuân nhắm nghiền đôi mắt lại và nghiến răng lại đợi giây phút hắn đụng vào người nàng….
Những giây phút căng thẳng đứng tim trôi qua. Cái kẻ kia di chuyển thân hình nặng nề của hắn sát cạnh người nàng. Gần đến mức nàng có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi trên người của hắn và nghe thấy hắn thở phì phò như một con trâu nước.
Nhưng có vẻ như nàng đã đoán lầm. Cái kẻ kia chỉ di chuyển qua chỗ nàng đang đứng với hai tay giơ cao khỏi đầu. Hắn ta đi ra phía cửa sổ để quan sát phía bên ngoài. Nàng không nhìn thấy nhưng cảm thấy được điều đó khi nghe thấy tiếng chân nặng nề của hắn đi ra hướng cửa sổ. Nàng nghe thấy tiếng cửa sổ mở khẽ, thấy ánh nắng chiếu một vệt dài trên tường nhà. Nàng biết kẻ bí ẩn đó đã hé cửa sổ để quan sát phía bên ngoài. Có lẽ gã trưởng ban an ninh Năm Khương đã đi xa khỏi nhà nàng rồi. Chẳng còn hy vọng để kêu cứu ai được nữa. Kẻ kia có lẽ đã biết được điều đó khi nàng nghe thấy hắn đóng cửa sổ lại rất mạnh chứ không nhẹ nhàng như khi hắn hé mở nó ra để quan sát nữa. Nàng thở dài tuyệt vọng….
Có tiếng bước chân nặng nề của tên Vici. Nàng vểnh tai lên nghe ngóng để biết hắn lại di chuyển khỏi chỗ cửa sổ. Nàng thấy thắc mắc sao cái kẻ kia lại di chuyển một cách khó khăn đến thế. Làm như hắn đang vác một vật gì nặng lắm vậy. Nàng nghiêng đầu sang để liếc nhìn....
- Không được quay lại. Cái giọng kia lại lạnh lùng vang lên sau lưng nàng.
Nàng vội vã làm theo. Vẫn là sự im lặng kéo dài nhưng nàng vẫn cảm thấy đằng sau lưng là họng súng đen ngòm cùng khuôn mặt gớm ghiếc của kẻ cầm súng đó. Nhưng nàng thắc mắc không hiểu hắn định làm gì với nàng đây mà hắn cứ bắt nàng đứng mãi như thế này ? Nàng đã mỏi tay lắm rồi. Hơn nữa cái kiểu đứng như phỗng với hai tay giơ lên khỏi đầu như thế này đã làm nàng khó chịu qúa. Trông nó hẳn là chướng mắt lắm ? Nàng nghĩ bụng và rục rịch đôi tay đã mỏi nhừ.
Lập tức vẫn cái giọng khó chịu đó vang lên sau lưng nàng :
- Không được cử động. Giơ cao tay lên.
- Thế tôi cứ đứng giơ tay mãi như thế này sao. Tôi mỏi tay lắm rồi....
Từng loạt kéo dài từ xa xa vọng lại .....
- Được rồi. Cô hãy bỏ tay xuống. Kẻ kia bỗng lên tiếng, giọng nói hắn đã dịu xuống nhưng vẫn nghe lạnh tai.
Nàng bỏ đôi tay đã mỏi nhừ xuống. Hành động biết điều của tên Việt Cộng khiến nàng bắt đầu bình tĩnh trở lại. Nàng chắp hai tay lên ngực, nhắm mắt lại để cầu nguyện. Nàng lâm râm đọc bài kinh : Cầu Đức Mẹ giúp đỡ”, và đọc lớn tiếng hơn bình thường với mục đích để cho tên bắt nàng nghe rõ. Nhưng trong đầu óc nàng căng lên với ý muốn biết được ý định của tên Việt Cộng là gì và làm thế nào để thóat được khỏi hắn. Chẳng cần mất nhiều thời gian và cũng chẳng cần thông minh lắm, nàng cũng biết một điều qua những hành động của cái tên bí hiểm đang đứng sau lưng nàng. Đó là hắn bị lạc, phải lẩn trốn trong ngôi nhà của nàng. Và hắn chỉ có một mình. Ngòai ra đến tận bây giờ nàng mới phát hiện ra tên Việt Cộng này nói giọng miền Bắc. Một giọng nói nhẹ và dễ nghe, giống như giọng Hà Nội của nàng. Nỗi sợ hãi nhẹ bớt đi trong lòng khiến nàng có thể đứng với tư thế thỏai mái hơn chứ không đứng gồng mình như trước nữa. Nàng cũng vặn vẹo cánh tay đôi chút cho máu lưu thông nơi cánh tay tê cứng của mình. Không khí im lặng như tờ bao trùm lấy căn phòng nhưng nàng biết cái kẻ bí ẩn kia vẫn đứng im lìm sau lưng nàng.
Có tiếng động sau lưng nàng nơi cửa sổ. Kẻ kia đang làm gì đó với tiếng kéo lê trên sàn nhà. Tiếng thở mệt nhọc. Hắn như đang đánh vật với ai đó và thở phì phò như một con trâu nước. Tiếng động tiếp theo khiến nàng biết ngay kẻ bí ẩn đó đã làm gì.
Hắn đã kéo chiếc ghế xôpha ra gần cửa sổ. Đó là một cái ghế dựa mà chồng nàng thường ngả lưng đọc báo trong những buổi tối khi anh ấy được nghỉ phép ở nhà. Cái ghế mà con mèo Milu thường hay nhảy lên ngồi chễm chệ mỗi khi nhà có khách. Và rõ ràng hắn đã thả lưng xuống cái ghế dựa êm ái đó . Có cả tiếng thở ra khoái trá của con vật giả nhân đó nữa. Nàng ngẩn người ra khi biết được việc làm kỳ cục của kẻ kia và đột nhiên thấy tức giận. Hừm. Hắn đang ngồi thảnh thơi ngồi nơi ghế xopha ở cửa sổ với một khẩu súng trong tay. Trong khi nàng đứng trơ trơ ra ở đây với một họng súng chĩa vào đầu…..
Có lẽ cái gã xù xì bí hiểm kia cũng cảm nhận như nàng. Hắn lên tiếng ngay sau lưng nàng. Giọng hắn đã nhẹ nhàng hơn trước nhưng vẫn còn vẻ lạnh lùng :
- Cô hãy ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Và không được quay lại.
Nàng làm theo. Qủa thật ngồi xuống cũng đỡ mỏi chân hơn là cứ đứng chôn chân mãi một chỗ. Hơn nữa cử chỉ biết điều của tên này đã khiến cho nàng bớt căng thẳng hơn. Và nàng để ý thấy hắn luôn ra lệnh cho nàng không được quay đầu lại. Có lẽ hắn sợ nàng nhìn thấy bộ dạng kinh khủng của hắn chăng ? Nàng đã thoáng thấy hắn, khi giây phút đầu tiên hắn mới chĩa súng vào nàng. “”Lạy Chúa ! đúng là mình còn sợ cái hình nhân gớm ghiếc đó hơn là khẩu súng trên tay hắn nữa…” Nàng thầm nghĩ trong đầu và ngồi im lặng.
Chiếc ghế dựa kêu cọt kẹt khi kẻ đó xoay trở liên lục. Thỉnh thoảng hắn trở dậy một cách nặng nề để quan sát qua cánh cửa sổ hé mở…. Nàng biết chắc điều đó mặc dù không quay đầu lại. Cái ghế đã cũ và kêu ken két mỗi khi hắn ngả mình lên đó.
“Hừm. Hắn định làm gì mà thảnh thơi nằm dài ra ghế trong khi cứ chĩa khẩu súng vào mình ? “ Nàng thắc mắc nghĩ ngợi.
Nhưng nàng bỗng nhìn thấy cái gì đó dưới đất ở phòng khách bên cạnh những dấu giầy lấm bùn đất chạy dài từ bên ngoài vào . Có những vệt đen thẫm trải dài theo dấu giày. Kinh nghiệm từ thời còn làm y tá thiện nguyện đã cho nàng biết rõ ràng là những vết máu đã khô. Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu nàng. Những bước chân nặng nề, rồi vẻ mệt nhọc của kẻ đó. Hắn đã phải lấy ghế để có thể ngồi cho vững....rồi những vệt máu kia....
- Ông đã bị thương rồi phải không ? Nàng hỏi kẻ kia mà không quay đầu lại.
Không có tiếng trả lời. Dường như kẻ đó không còn ở đó nữa vậy. Nàng kiên nhẫn lặp lại câu hỏi một lần nữa. Rồi tiếng của kẻ kia miễn cưỡng vang lên sau lưng nàng :
- Phải, nhưng tôi tự lo được…
- Ồ thật may tôi lại là một y tá. Tôi có bằng cấp y tá vì đã phục vụ một thời gian ở bệnh viện …Tôi có thể giúp ông. Nàng vội vàng nói mà không suy nghĩ, nhưng nàng đã nói thật lòng.
- Tôi không cần sự giúp đỡ của cô. Cô hãy ở yên đó và không được lên tiếng. Kẻ kia rít lên đầy vẻ giận dữ…
Xuân im bặt không nói nhưng nàng cảm thấy không còn sợ cái tên Việt Cộng cùng với khẩu sung của hắn nữa. Sự tự tin vốn có của nàng đã trở lại và đó cũng chính là bản chất mạnh mẽ trong con người nàng. Những giây phút đầu tiên bị khẩu súng chĩa vào đã làm cho cái tính cách đó bay đi đâu mất và bây giờ thì nó đã trở lại. Nàng suy nghĩ một lát rồi cố làm giọng nghiêm trọng, nàng cao giọng nói với cái kẻ đang ở sau lưng nàng :
- Thưa ông Việt Cộng, tôi có chuyện muốn thưa với ông...
- Này, tôi cảnh cáo cô đừng có gọi tôi là Việt Cộng. Đấy là kiểu gọi của đám Ngụy quân Ngụy quyền nhà cô...
- Vâng, tôi xin lỗi. Thưa ông Vici...
- Tôi cảnh cáo cô lần nữa đấy. Kẻ kia rít lên sau lưng nàng. Vici là tiếng lóng của tụi Mẽo gọi chúng tôi...
- Thế thì tôi phải gọi ông là gì đây. Nàng bực mình gắt lên.
- Cô phải gọi là...Kẻ kia cũng lúng túng một lúc rồi im bặt. Có lẽ hắn cũng chẳng biết gọi gì hơn nàng cả nên hắn im lặng một lúc rồi sau hắn nói khẽ. Cô có thể gọi tôi là ông bộ đội, ông giải phóng quân. Hoặc đơn giản hơn là chẳng gọi tên nào cả. Thế cô muốn nói chuyện gì ?
- Vâng. Thưa ông. Tôi muốn nói đây là nhà riêng của tôi. Theo điều luật chiến tranh thì tôi không thuộc phe thù nghịch với phe của ông nên tôi không phải là kẻ thù của ông. Và xin nói cho ông là cũng theo điều luật quốc tế thì ông không có quyền xông vào nhà riêng của tôi, không có quyền chĩa súng vào tôi như ông đang làm.
- À, nghe hay đấy. Kẻ kia không hề sợ những câu nói chỉn chu đã được nàng suy tính rất kỹ trước khi nói. Hắn có vẻ như khóai trí lắm khi kéo dài giọng ra : Cô hãy nói tiếp đi. Tôi đang nghe đây.
Bực mình nàng nói tiếp :
- Có nghĩa tôi không phải là sĩ quan hay lính tráng gì mà chỉ là một người dân thường không có vũ khí trong tay. Ông không có quyền bắt tôi làm tù binh...
Kẻ kia kêu lên ngạc nhiên :
- Tôi bắt cô làm tù binh ? Tôi bắt cô làm tù binh để làm gì kia chứ ?
- Thì ông đang chĩa cây súng kia vào đầu tôi để bắt tôi làm tù binh chứ làm gì. Nếu tôi động đậy thì ông sẽ bắn vào đầu tôi chớ còn gì nữa…
Kẻ kia phì cười sau lưng nàng, nhưng rồi hắn lại nghiêm giọng nói :
- Cô yên tâm. Tôi không bắt cô làm tù binh đâu. Tôi là một chiến sĩ giải phóng quân và tôi đang bị lạc đồng đội. Chỉ vì tình thế bắt buộc nên tôi mới phải làm như thế này. Tôi sẽ không làm gì hại đến cô nếu cô nghe lời tôi…
Hắn nói nhỏ nhẹ, dễ nghe nên nàng bạo dạn hẳn lên. Nàng hỏi hắn :
- Nếu tôi nghe lời ông thì ông định làm gì ?
- Tôi chỉ cần ở đây an toàn đến khi trời tối. Khi đó tôi sẽ rời khỏi đây ngay…
- Lạy Chúa. Ong bắt tôi ngồi ỳ đây cho đến khi trời tối. Mà bây giờ mới là giữa trưa. Nàng kêu lên.
Kẻ kia im bặt. Có vẻ hắn lúng túng rất lâu rồi mới nói :
- Tôi không muốn như vậy. Chỉ vì tình thế bắt buộc nên tôi không thể để cô ra ngoài kia với tụi lính được.
- Tôi không ra ngoài kia làm gì. Tôi về đây vì đây là nhà của tôi.
- Ai mà biết được. Biết đâu cô sẽ la lên, hoặc cô làm ám hiệu cho đám lính đó xông vào đây.
- Tôi làm thế để làm gì ? Và tôi đâu có thù ghét gì với ông mà phải làm thế.
- Tôi thấy cô quen thuộc với bọn lính ngoài kia. Chính tên chỉ huy đã đưa cô về tận đây.
- Đó là vì ông ta cho tôi quá giang về nhà. Tôi mới chỉ biết ông ta ít phút trước khi về đến nhà thôi.
Kẻ kia im lặng. Không khí im lặng bao trùm lấy căn phòng đóng kín. Anh sáng lờ mờ chiếu vào nhà qua các lỗ tò vò nhỏ xíu. Thỉnh thoảng một tràng đạn nổ gắt lên đâu đó. Kẻ kia bật dậy khỏi ghế, hé cửa sổ nhìn rồi lại khép lại. Căn phòng lại trở nên tối lờ mờ.
Bỗng có tiếng xe thắng gấp ngoài đường ngay trước cửa nhà nàng. Tiếng nói ồn ào và tiếng kêu lớn đến tên nàng :
- Bà thiếu tá . Bà thiếu tá có nhà không ?
Kẻ bí hiểm đằng sau nàng xô ghế đứng dậy. Nàng hoảng hồn vội vàng nói nhanh với hắn :
- Đó là người sĩ quan đã chở tôi đến đây. Để tôi ra xem ....
- Cô đừng có giở trò gì nếu không đừng trách tôi đó.
Nàng bước lại phía cửa mà cảm thấy lành lạnh đằng sau lưng. Họng súng đen ngòm chắc đang chĩa thẳng vào nàng và sẵn sàng khạc đạn nếu nàng định bỏ chạy hay la lên. Nhưng nàng hoàn toàn không có ý định ấy. Nếu ít phút trước đây thì đây là cơ hội trời cho để nàng vùng thoát chạy, hoặc la lên cầu cứu cho dù có nhận một viên đạn vào lưng nàng cũng chấp nhận. Nhưng giờ đây thì nàng không còn ý nghĩ liều lĩnh đó trong đầu nữa. Linh tính đã mách bảo rằng nàng sẽ không bị hại nếu không có một hành động dại dột nào đó.
Tên Việt Cộng lên tiếng sau lưng nàng :
- Cô hãy nói sao để cho hắn đi đi. Không được cho hắn vào nhà.
Viên sĩ quan không định vào nhà. Anh ta đang ngồi trên xe jeep chất đầy đám lính. Trông thấy nàng hiện ra trong khuôn cửa ra vào, anh ta vui vẻ nói vọng vào : “ Tôi đi ngang qua, nhân tiện ghé qua để xem bà đã vào nhà yên ổn chưa? Rồi tôi sẽ đi ngay.“
Nàng cố gắng cười thật tươi rồi nói lớn với anh ta : “ Tôi không sao. Xin cám ơn ngài đại úy đã hỏi thăm. Khi nào rảnh rỗi mời ông ghé chơi “
- Chắc chắn rồi. Nhưng bây giờ thì bà hãy đóng chặt cửa và ở yên trong nhà nhé. Tình hình cũng chưa yên ổn đâu. Nhưng tôi lo bà sẽ bị nguy hiểm bởi vì cái anh chàng trưởng ban an ninh, hàng xóm của bà, cái ông Năm Khương có máu 35 đó hơn là mấy tên tàn quân Việt cộng. Bà phải cẩn thận với hắn đấy. Tạm biệt bà và hẹn gặp lại.
Nàng mỉm cười gật đầu. Anh ta giơ tay chào theo lối nhà binh một cách hài hước rồi vỗ vai viên tài xế. Chiếc xe rồ máy phóng đi và quẹo mất hút ở ngã tư gần đó.
Nàng quay lại và nhìn thẳng vào kẻ bắt giữ nàng. Bị bất ngờ, kẻ kia không kịp phản ứng và cũng giương mắt ra nhìn nàng. Lúc này nàng mới nhận thấy hắn cao lêu nghêu, cao hơn nàng cả một cái đầu khiến nàng phải ngẩng mặt lên mới nhìn thẳng được vào mặt hắn. Sững người giây lát rồi đột nhiên hắn lúng túng quay mặt đi. Bây giờ nàng mới có dịp nhìn kỹ cái kẻ bí hiểm nọ. Rõ ràng đó không phải là một con quái vật như nàng đã thoáng thấy lúc đầu, khi hắn mới chĩa súng vào nàng.
Sở dĩ trông kẻ đó gớm ghiếc như vậy vì vẻ bên ngoài của hắn ta. Trong bộ quân phục rách tả tơi và dính đầy bùn đất, trông hắn như mới ở dưới cống chui lên. Hắn mặc một bộ quân phục rách nát bẩn thỉu nhưng vẫn trông rõ một màu xanh lạ mắt. Giống hệt bộ quân phục màu xanh của cái xác tên Việt Cộng bị giết để ở chỗ ngã tư đường mà gã NK đã chỉ cho nàng. Trên đầu hắn quấn cẩu thả nhiều lớp băng bằng vải, như được xé ra từ những chiếc khăn rằn nào đó. Những miếng giẻ dày và bẩn thỉu được vội vã quấn lên đâù đã khiến trông đầu hắn to ra một cách kỳ dị. Phía dưới, mờ mờ trong lớp máu và bùn khô là khuôn mặt xám xịt của kẻ đó. Khuôn mặt hắn cứng đờ trông như một pho tượng đất nham nhở. Chỉ có đôi mắt của kẻ đó, ngược lại với bộ dạng kinh khủng bên ngoài của hắn ta, là khiến cho nàng thấy đỡ sợ hơn. Một đôi mắt đen long lanh, chứng tỏ chủ nhân của nó là một con người chứ không phải là qúai vật. Đôi mắt đó lúc này đang lúng túng lẩn tránh cái nhìn của nàng. Trong tay hắn ta là một khẩu súng ngắn. Chính là khẩu súng mà nàng chỉ nhìn thấy cái nòng đen xì chĩa vào mặt mình kể từ lúc hắn ta xuất hiện. Nhưng nó giờ nó không còn chĩa vào nàng như nàng đã tưởng mà thõng thượt trên tay kẻ kia. Dường như hắn đang lúng túng khi cầm nó trên tay vậy.
Nhìn thẳng vào mặt tên Việt Cộng đang đứng cứng đờ như một pho tượng, nàng cố lấy giọng thân thiện nói :
- Ông đã bị thương rồi. Để tôi xem xét vết thương...
- Không. Kẻ kia nói giọng cụt ngủn.
Nàng tiến tới và cố không nhìn thẳng vào mặt của kẻ đó vì sợ gây cho hắn ta cái cảm giác nàng ghê sợ hình dáng bên ngoài của hắn. Nàng đưa tay ra nói :
- Tôi có thể giúp ông vì tôi vốn là một y tá. Tôi đã từng cứu chữa những người bị thương nên hãy để tôi kiểm tra vết thương của ông. Trong nhà tôi cũng có sẵn một số thuốc men và dụng cụ y tế nên tôi có thể băng bó cho ông và...
Ngay lập tức nàng ngưng bặt vì khẩu súng ngắn cùng cái nòng đen xì quen thuộc của tên Việt Cộng lại chĩa thẳng vào tận mặt của nàng. Kẻ kia thủ thế trở lại, đôi mắt đen long lanh dữ dội giữa mớ băng bùi xùi quấn quanh mặt. Có lẽ hắn ta đang tức giận vì giọng nói run run :
- Cô hãy ngồi yên chỗ cũ nếu không muốn ăn đạn. Hãy ngồi yên và không được lên tiếng.
Nàng im bặt ngồi nín khe chỗ cũ. Nhưng bên trong bừng lên cơn giận dữ, sự ngạc nhiên cùng với cả sự ngượng ngùng.....” Đúng là một quân vô học. Vô liêm sỉ. Mình chỉ muốn tốt cho hắn ta. Vậy mà...” Nàng tức tối nghĩ bụng và ngồi xuống ghế. Mặt nàng lầm lầm lì lì ra.
Kẻ kia đã để ý đến thái độ bất mãn ngấm ngầm mà nàng đang muốn cho hắn thấy. Ngồi ở vị trí sát bên cửa sổ, thỉnh thoảng hắn ta lại dùng nòng súng hé tấm màn che lên để nhìn ra phía bên ngoài. Mỗi khi có một loạt súng nổ gần đâu đó, hắn ta lại đứng dậy để quan sát phía bên ngoài. Hắn chăm chú quan sát phía con đường chạy ngang trước cửa nhà, nơi có mấy người lính trong trang phục rằn ri đang ẩn mình đằng sau cái lô cốt bằng bao cát. Thỉnh thỏang hắn liếc nhìn nàng đang ngồi dài mặt ra trên cái ghế nhỏ.
Đột nhiên kẻ kia lên tiếng hỏi nàng :
- Lúc nào thì mấy tên lính kia ở cái lô cốt bên kia đường rút đi
Không nhìn hắn ta, nàng lạnh lùng trả lời :
- Tôi không biết vì tôi mới đi tản cư về. Tôi vừa vào nhà thì đã bị ông chĩa súng bắt ngồi đây…
Kẻ kia nhìn nàng giây lát. Có lẽ nhận thấy nàng trả lời bằng giọng nói bực bội nên hắn ta hạ giọng xuống để nói với nàng :
- Tôi không muốn phải giữ cô như thế này. Chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc. Tôi chỉ làm phiền cô đến khi trời tối thôi. Lúc đó tôi sẽ rời khỏi đây ngay....
- Nếu được như vậy thì cám ơn Chúa. Nàng trả lời và ngồi im lặng.
Có lẽ thái độ của nàng khiến cho kẻ kia biết nàng nghĩ gì trong đầu. Hắn ta nói tiếp :
- Cô không tin thì tùy, nhưng chắc chắn tôi sẽ rời khỏi đây khi trời tối và không làm hại đến một sợi tóc của cô đâu. Còn bây giờ thì phiền cô phải chịu đựng sự có mặt của tôi ở đây cho đến khi đó. Nhưng cũng nói trước để cảnh cáo rằng, cô đừng nghĩ tôi là một người yếu đuối. Đừng nghĩ tôi không dám nổ súng vào cô. Nếu cô có bất kỳ dấu hiệu nào để chống lại hay gọi bọn lính vào đây thì tôi sẽ không tha thứ đâu. Tôi sẽ bắn cô như bắn một kẻ thù của nhân dân.
Bực tức cái giọng điệu của tên Vici, nàng gân cổ lên cãi :
- Tôi không phải là kẻ thù của nhân dân, mà cũng chẳng phải kẻ thù của ai cả. Tôi chỉ là một người dân thường. Một người phụ nữ yếu đuối.
Kẻ kia nhìn nàng giây lát rồi nói, giọng dài ra như riễu cợt nàng :
- Cô mà là một người dân thường, một người phụ nữ yếu đuối ư ?
Hắn ta không để ý đến vẻ ngạc nhiên của nàng khi tiếp tục nói :
- Thứ nhất cô là vợ của một tên thiếu tá sĩ quan Ngụy. Mặc dù hắn đã bị đền tội rồi nhưng cô vẫn là bà thiếu tá phu nhân. Thứ hai chính tên sĩ quan chỉ huy bọn TQLC ở đây đó đã đưa cô về tận đây, rồi hắn mới ghé lại hỏi thăm, chứng tỏ là cô đã có mối quan hệ chặt chẽ với kẻ thù của nhân dân. Và thứ ba... là những tấm hình ở trên tường kia chứng tỏ cô không phải là một người phụ nữ yếu đuối.
Oi, Những tấm hình. Xuân đỏ bừng mặt lên khi nghe tên Việt Cộng nói vậy. Những tấm hình treo la liệt trên tường trong phòng khách đó đã được chụp trong thời gian nàng chưa lâý chồng. Có tấm nàng xuất hiện trong bộ đồ trắng của võ sinh Takendo. Có tấm nàng mặc quần cụt, áo thung ngắn và đang thủ thế với hai cái găng tay quyền Anh to sù sụ che gần hết mặt. Lại có những tấm nàng xuất hiện trong bộ đồ rằn ri biệt kích với bao súng ngắn xệ cả bên hông....Những tấm hình do ông anh Hai của nàng chụp, cùng với tất cả đồ đạc võ sĩ đều của ổng cho nàng mượn. Kể cả bộ đồ đen của biệt kích : “Bóng ma biên giới “ với phù hiệu cái sọ người và hai xương chéo. Rồi cả khẩu súng Coll.45 cũng của ổng đưa cho nàng đeo cho oách để chụp hình. Chính cái thói đỏng đảnh mà cha nàng hay nói đùa là một tính cách : “Nam nhi chi chí” đã khiến cho nàng thích thú ghi lại hình ảnh của mình một cách mạnh mẽ đến như thế. Những hình ảnh mà nàng rất khoái trí khi thỉnh thoảng ngắm nhìn chúng treo ở trên tường.
Còn một lý do nữa mà nàng giữ kín khi chụp những tấm hình . Đó là lúc nàng sắp sửa lâý chồng. Và nàng muốn lưu lại những hình ảnh đẹp thời con gái của mình. Hình ảnh về một vóng dáng mảnh mai và khoẻ mạnh. Thân hình uyển chuyển với đường eo nhỏ xíu trong bộ đồ biệt kích bó sát người. Hay dáng người thật cân đối trong bộ đồ tập quyền Anh. Những tấm ảnh về thân hình lúc còn con gái của mình mà nàng chụp thật nhiều trước khi lấy chồng. Cái thân thể mà mẹ nàng đã nói là sẽ chẳng còn giữ đẹp được nữa sau khi đã lập gia đình....
Như vậy là tên Vici đã vào trong nhà nàng và thoải mái xem tất cả những gì có trong nhà của nàng. Có lẽ hắn ta còn vào tận trong cái phòng ngủ xinh xắn của nàng và chễm chệ cả cái thân hình dơ dáy gớm ghiếc lên cả cái giường ngủ lộng lẫy trong căn phòng đó nữa.
Việc hắn ta xem hình của nàng cũng như cái giọng nói của hắn khiến nàng thấy bực mình, nàng nói to tiếng giọng khó chịu :
- Ông không có quyền vào nhà tôi để xem những tấm hình đó ? Đó là chuyện riêng tư …
- Thưa bà thiếu tá phu nhân. Tôi không có ý định vào đây để xem những tấm hình của bà. Tôi chỉ vào đây để ẩn nấp thôi. Cũng để tìm xem có lương thực không. Chẳng có cái gì để ăn cả nhưng những tấm hình này thì đầy rẫy ra. Chúng được phóng lớn ra và treo đầy trên tường kia.
Nàng lúng túng im bặt. Qủa là xung quanh tường cả phòng khách đầy những bức ảnh rất mạnh mẽ, rất khí thế của nàng …
Hắn ta mỉm cười và đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn cười. Hắn vừa cười vừa nói :
- Cô không có gì phải sợ tôi cả. Chính tôi còn phải sợ cô khi đã nhìn thấy những tấm hình kia. Tôi mới là người cần cảnh giác…
- Nhưng ông mới là người đang cầm súng chĩa vào đầu tôi...
Hắn ta im lặng nhìn nàng giây lát rồi đột ngột lên tiếng :
- Được, nếu cô hứa không bỏ chạy hay không la lên thì tôi sẽ cất cây súng này đi.
Trước vẻ mặt kinh ngạc của nàng, kẻ kia đóng chốt an toàn của khẩu súng và nhét sâu nó vào người. Bất ngờ trước sự việc hắn làm, nàng cảm thấy hắn cũng không đáng sợ lắm như cái vẻ bề ngoài. Nàng thấy hắn cũng không đến nỗi hung ác như những lời đồn của thiên hạ. Dù sao thì việc hắn cất cái khẩu súng dễ sợ kia đi cũng khiến cho nàng thấy đỡ sợ hơn là cứ chĩa nó vào đầu nàng. Hơn nữa hắn đang bị thương và nàng cũng muốn giúp hắn. Suy nghĩ đó khiến nàng bạo dạn hẳn lên, nàng lớn tiếng nói :
- Thật ra thì tôi không sợ cây súng của ông mà sợ chính con người ông. Việt Cộng các ông đã làm cho người dân chúng tôi sợ hãi qúa đi rồi với những chuyện chết chóc …... Ong cứ chĩa cây súng vào đầu tôi và nếu ông thích thì cứ bóp cò đi. Điều tôi quan tâm bây giờ là vết thương của ông kìa. Tôi muốn giúp đỡ ông vì tôi có nghề y tá...
Hắn cắt ngang lời nàng, giọng nói gay gắt :
- Tôi đã nói là tôi không cần. Và nếu cô muốn giúp tôi thì cô hãy ngồi im đi và đừng nói những điều ngu xuẩn mà cô vừa nói. Cô chỉ nghe những cái loa tuyên truyền của bọn Ngụy chứ cô thì biết gì. Rồi cô sẽ thấy chẳng bao giờ có chuyện bắn giết đó. Với lại tôi cũng đã cất cây súng đi rồi...
Im lặng kéo dài. Một lát sau nàng nói khẽ, giọng nhẹ xuống : Tôi xin lỗi ông vì những lời đó vì qủa tình thì tôi cũng chỉ nghe nói về những việc đó...
- Tôi biết. Vì những câu chuyện đó là sản phẩm của đám Tâm lý chiến Ngụy…. Kẻ kia cũng hạ giọng xuống trả lời.
Ngượng ngùng nàng im bặt. Nàng lúng túng chẳng biết nói gì. Kẻ kia im lặng giây lát rồi đột nhiên lên tiếng hỏi nàng :
- Cái tên trung niên để râu mép đã đưa cô đến cửa là ai vậy ?
- Đó là người Trưởng ban an ninh khu vực này. Nàng đáp.
Kẻ kia ngưng một lát rồi hỏi nàng :
- Máu 35 là máu gì vậy ? Và tại sao tên sĩ quan lại dặn cô phải sợ tên Trưởng ban Anh ninh đó hơn là sợ chúng tôi, những người Việt...Việt Cộng ?
Nàng bật cười vì câu hỏi ngô nghê của tên Vici. Nàng trả lời mà không khỏi nén tiếng cười :
- Nói cho anh hiểu thì thật dài dòng. Nhưng đại loại ông sĩ quan nói là ông trưởng ban an ninh có ý định tán tỉnh tôi ấy mà...
Kẻ kia dường như ngạc nhiên lắm khi hắn vội lên tiếng :
- Nhưng, nhưng cô đã có chồng rồi kia mà....
- Phải và chồng tôi đã chết trận.
Kẻ kia lúng túng nói giả lảng :
- Vâng. Tôi đã nhìn thấy tấm bằng Tổ Quốc Tri An của chồng cô treo trên tường.
Nàng bắt đầu kín đáo quan sát cái kẻ rách rưới thảm hại kia khi hắn vẫn ngồi im lặng trên ghế với đôi mắt cứ muốn sụp xuống. Hắn ta cất đi khẩu súng đen ngòm đi nên nàng không còn cái cảm giác sợ hãi cái kẻ bí hiểm này nữa. Nàng còn thấy tội nghiệp cho hắn ta vì thấy vẻ kiệt sức lắm trong hình hài gớm ghiếc kia. Có lẽ đã nhiều ngày rồi, hắn không được ăn một bữa cơm bình thường, không được ngủ trên một cái giường bình thường. Có lẽ cái kẻ đó đã lâu lắm rồi phải sống trong một cuộc sống trôi nổi phập phù nên trông hắn yếu ớt và mong manh qúa. Dường như hắn còn ngồi trên ghế không vững nữa...
Tên Vici ngả mình xuống ghế xô pha với tư thế nửa nằm nửa ngồi. Có vẻ hắn ta cố gắng gượng thẳng người dậy nhưng không được nữa. Bắt gặp cái nhìn chăm chu của nàng, hắn lung tung quay mặt nhìn lên trần nhà như để tránh ánh mắt của nàng.
Bây giờ thì nàng có thể nhìn kỹ được kẻ kia. Mảnh vải băng đầu đầy bùn và máu khô đã khiến cái đầu hắn to lên một cách khác thường. Và mặc dù máu bết một bên mặt nhưng nàng vẫn thấy được khuôn mặt của kẻ đó. Một khuôn mặt gầy rộc và tái mét đi vì mất nhiều máu. Nhưng đó là khuôn mặt của một người còn trẻ. Khác với bộ dạng kinh khủng bên ngòai , nàng thấy tên Việt Cộng này là một thanh niên với khuôn mặt đều đặn. Sống mũi cao và đôi mắt đen với vành mi cong cong của hắn lúc này đang cố gắng mở lớn để không sụp xuống...
Nàng vội vàng nói.
- Hãy để tôi băng bó vết thương trên đầu cho anh.
Kẻ kia mở mắt ra nhìn nàng bằng đôi mắt đen mệt mỏi. Bằng một cử chỉ yếu ớt, hắn lắc đầu.
- Nhưng anh có thể chết vì nhiễm trùng hoặc vì mất máu đó... để tôi băng bó cho anh nhé và anh sẽ lại sức để tối nay lên đường ? Tôi có thể…
Nhưng nàng ngưng bặt vì hắn đã gượng dậy. Xoay mình một cách khó nhọc hắn đưa khẩu súng quen thuộc lên trước mặt nàng với một cử chỉ dứt khoát.
- Tôi đã nói là không cần. Trời sắp tối và đồng đội tôi sắp đến đón tôi rồi.
Rồi hắn lại nằm xuống một cách khó nhọc. Nàng suy nghĩ xem làm thế nào để giúp đỡ cái kẻ khốn khổ kia. Có lẽ kẻ kia yếu đến mức không thể đứng dậy được nữa rồi.
Nhưng đột nhiên nàng như sực nhớ ra điều gì. Nàng vội vàng hỏi :
- Ông nói ông vào đây tìm đồ ăn. Vậy ra....
Tên VC đưa mắt nhìn nàng đăm đăm trước khi lên tiếng, giọng mệt nhọc :
- Cô định hỏi có phải tôi đang đói phải không ? Câu trả lời là đúng vậy. Đã hai ngày kể từ lúc tôi trèo tường vào trong nhà này, tôi chưa kiếm được gì để ăn cả. Trong căn nhà đẹp đẽ này không có một chút đồ gì có thể ăn được. Có lẽ chính cô là người biết rõ điều đó.
- Nhưng tại sao ông lại... bị.... như vậy ? Tôi nghĩ....
Kẻ kia cười khẩy trước câu hỏi chẳng ra sao của nàng.
- Cô không định hỏi tôi tại sao tôi lại phải chịu đói đâý chứ ? Có lẽ cô nghĩ là làm sao có thể đói được đến mấy ngày khi đang ở giữa thành phố nổi tiếng ăn chơi như cái thành phố Sài Gòn này phải không ? Tại sao tôi không đến mấy tiệm cơm, tiệm phở hay các nhà hàng nhan nhản quanh đây mà lại phải nằm đây chịu đói phải không ?
Nàng bật cười vì câu nói khôi hài của hắn ta. Kẻ đó cũng mỉm cười nhìn nàng. Nụ cười yếu ớt nhưng nàng đã trông thấy hàm răng đều đặn trắng lấp lánh của hắn.
Nàng vội đứng dậy hồ hởi nói :
- Thật may là tôi có đem về đây rất nhiều thức ăn.. Tôi có thể lấy thức ăn ra cho ông….Vì qủa thật tôi không biết ông cần những thứ này.
Nàng đứng dậy lục lọi trong cái làn đem về. Trong đó có rất nhiều đồ ăn mà mẹ chồng nàng đã cố nhét vào trong đó.
- Nếu tôi biết trong làn cô có nhiều thức ăn như thế kia thì tôi đã chẳng mất công chĩa súng vào cô làm gì. Tôi sẽ chú ý vào cái làn này kia...Nhưng có lẽ bây giờ thì muộn mất rồi…
Tên VC nói giọng yếu ớt và đứt quãng. Hắn ta cũng không nhìn vào chỗ đồ ăn mà nàng đang soạn ra mặt bàn. Hắn cố gắng gượng dậy nhưng không được nữa. Dùng cây súng chống xuống đất để cố gắng nhỏm dậy một lần nữa nhưng cũng không được. Cuối cùng thì hắn ta bất lực thả người nằm xuống ghế. Có vẻ như xấu hổ vì sự yếu đuối của mình, hắn nói với nàng bằng giọng mỉa mai :
- Tôi là người đã bắt cô nhưng có vẻ tôi là người thiệt thòi hơn. Tôi đã mất sức nhiều hơn cô. Tôi đã yếu đến mức....Nhưng thôi, bây giờ cô hãy nghe đây. Cô hãy mau chóng rời khỏi ngôi nhà này đi. Cô được tự do. Bây giờ tôi không cần sự có mặt của cô nữa. Cô hãy đi ra bên ngoài kia đi.
Nàng ngạc nhiên hỏi lại :
- Tôi đi ra bên ngoài ? Mà để làm gì ?
- Cô có thể làm bất cứ việc gì cô thích. Cô có thể kêu cứu, hay gọi tụi lính ngoài kia vaò đây để bắt tôi.
- À, này, có phải anh đang dụ cho tôi đi ra để anh bắn vào lưng tôi không đấy ?
Tên Việt Cộng nhìn nàng bằng đôi mắt dữ tợn. Hắn cố gắng chĩa khẩu súng lên trước mặt nàng rồi rít lên dữ dằn :
- Tôi nhắc lại. Hãy đi ra ngay. Đi ngay ra khỏi căn nhà này nếu cô muốn sống...
- Không. Xuân trả lời cương quyết và thấy ngạc nhiên vì sự thay đổi của chính mình. Nàng thấy mình không còn sợ kẻ kia nữa khi ung dung nói thẳng vào mặt hắn : Đây là nhà của tôi nên tôi không đi đâu cả. Nếu có kẻ phải đi ra khỏi đây thì kẻ đó là ông chứ không phải là tôi.
Kẻ kia nhếch mép gượng cười một cách mệt nhọc. Mắt hắn long lên khi cố gắng gượng ngồi dậy, nhưng không thành. Hắn phát ra một tiếng như nguyền rủa sự yếu đuối của mình. Quai hàm hắn nổi bạnh lên khi hắn bất lực thả người nằm dài xuống ghế...
(Hết chương 2)
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét