Cuộc tọa kháng dự trù vào ngày 27/2/2017 trước UBND TP. HCM của một số người trong CLB Lê Hiếu Đằng là một hành động rất đáng tôn trọng, khi mạnh mẽ hơn trong các việc đòi hỏi minh bạch nơi chính quyền. Ấy thế nhưng việc tốt ấy chưa diễn ra thì chính các anh lại dẹp bỏ việc tốt ấy bằng một việc không tốt chút nào. Đó là hoãn việc ngồi tọa kháng đó với một lý do thật khôi hài là chính quyền bận ngày hôm đó
Buổi tọa kháng dự trù hôm 27/2 như dự kiến đó của các anh, những người mà chúng tôi luôn trân trọng về phẩm chất đấu tranh như GS Tương Lai, Huỳnh Ngọc Chênh, Hạ Đình Nguyên... có thể diễn ra, có thể không với bất cứ lý do nào. Có thể vì bị cản trở, phá đám của chính quyền nhằm không cho các anh đến điểm hẹn. Thế nào cũng được bởi nếu bị phá hôm nay thì ngày mai các anh lại sẽ lại có mặt trên tuyến đầu nào đó trước sự ngưỡng mộ của chúng tôi.
Nhưng thông báo về việc hoãn buổi tọa kháng đó lại của anh Huỳnh Tấn Mẫm thì lại khiến cho chúng tôi ngạc nhiên vô cùng khi đưa ra lý do để hoãn. Đó là vì chính quyền bận. Ông Phó bí thư thành ủy Tất Thành Cang không thể tiếp các anh được. Ô, hô... việc tọa kháng đâu phải là đi dự tiệc, và người tham gia có thể bị ăn ba trắc, bị còng tay, bị khiêng vứt lên xe như những con heo chớ đâu có vụ tay bắt mặt mừng. Muốn hiểu thế nào thì hiểu nhưng người tọa kháng đưa yêu cầu thì cũng chỉ là kẻ gây rối, phản động, bất tuân dân sự mà chính quyền chỉ muốn tống vào ngục. Còn người tọa kháng thì cũng chỉ muốn nhổ vào mặt chính quyền càng nhiều càng tốt. Nên chúng tôi ngạc nhiên lắm trước lý do của anh Huỳnh Tấn Mẫm đưa ra.
Có lẽ các anh đã nhầm lẫn chăng, giữa một phái đoàn nhân sĩ đi đưa đơn thư khiếu nại cho chính quyền CS, để họ cũng vứt đơn thư ấy vào thùng rác với lại hành động quyết liệt hơn khi các nhân sĩ ấy đồng lòng ngồi tọa kháng trước cơ quan công quyền với chấp nhận tất cả mọi sự hung ác của chính quyền. Ranh giới mong manh giữa hai hành động trên cũng là ranh giới phân chia quyết liệt của những nhân sĩ cười tươi, nói khẽ và không làm phiền nhiều đến chính quyền khác với những nhân sĩ dám đạp bỏ lợi danh hiên ngang đối đầu với chính quyền với lòng hy sinh thanh thản nhất. Bởi cuộc đấu tranh với những kẻ thù ở Ba Đình Hà Nội không còn là cuộc chơi có lợi hay không nữa mà đã đến hồi cuộc đấu tranh quyết liệt của hy sinh mất mát.
Các cuộc đấu tranh biểu tình chống Tàu Cộng xâm lấn cho đến chống Formosa, đòi chính quyền minh bạch của mọi người dân Việt Nam chúng ta, của đồng bào miền Trung và đồng bào giáo dân đi kiện đều là ôn hòa, bất bạo động nhưng đều bị đàn áp tàn bạo, máu nhuộm đỏ khắp thành thị, nông thôn.... Qua đó mới biết rằng, không có cuộc biểu tình nào, không có người biểu tình nào xin phép hay thỏa thuận nào với chính quyền hết. Chúng tôi không thỏa hiệp với những kẻ đã tấn công tàn bạo vào người dân tay không tấc sắt của chúng tôi. Không bao giờ.
Còn các anh đã đồng ý thỏa hiệp với chính quyền là quyền của các anh. Các anh hoãn cuộc tọa kháng lại và đợi dịp các ông quan chính quyền rảnh rỗi tiếp đón thì mới tọa kháng chăng ? Các anh đã chọn lựa một thế đu dây an toàn để không thiệt thòi nếu gió đổi chiều nào cũng không thiệt hại phải không ? Nếu như thế thì các anh lẫn cái CLB danh tiếng của các anh hãy tạm đứng sang một bên để nhường chỗ cho những người quyết tử hơn, chấp nhận hy sinh hơn của chúng tôi tiến lên.
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét