6/2/17

Tổng thống Mỹ Donald Trump hãy giúp chúng tôi...

Tổng thống Mỹ Donald Trump mới chỉ ở trong tháng cầm quyền đầu tiên của mình, và ông sẽ còn nhiều thời gian để chứng tỏ có giúp ích gì hay không giúp ích gì cho phong trào đấu tranh dân chủ ở Việt Nam, nhưng chúng tôi cũng yêu cầu ông giúp cho một việc. Đó là ông hãy tuyên bố cấm mọi sự bảo lãnh hay xuất cảnh sang Mỹ của các tù nhân lương tâm ở Việt Nam. Hoặc ông làm việc đó với sự công khai nhất.

Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần... những cái tên mà tôi nhắc trên không để ca ngợi hay bôi bác mà chỉ đơn giản là để nhắc lại chặng đường mà chính phủ Mỹ của tổng thống B. Obama đã làm mà thôi. Vẫn biết rằng chính phủ Mỹ lúc trước đã dựa trên nguyên tắc hỗ trợ nhân đạo, che chở hào hiệp cho các tù nhân lương tâm mà bảo lãnh cho các tù nhân nổi bật nhất đó xuất cảnh sang Mỹ từ các nhà tù ở Việt Nam. Và việc làm này của họ đã đem lại sự tự do xứng đáng cho các tù nhân, cũng như sự ấm lòng phần nào cho phong trào chung.

Nhưng than ôi. Việc bảo lãnh này mang lại niềm vui cho một vài người nhưng cũng mang đến nỗi buồn cho nhiều người khác cùng chung trận tuyến. Bởi vì những con người đang ngày đêm đối nghịch với chính quyền, đang xuống đường hay viết lách với một tay đã ở sẵn trong cùm số 8 thì việc được bảo lãnh đi Mỹ sau một thời gian cầm tù sẽ rất khôi hài, đầy chất may rủi và không công bằng. Quan trọng hơn nữa là người đấu tranh dấn thân chấp nhận mọi xiềng xích tù đầy sẽ bị triệt tiêu hay giảm sút lòng quyết tâm hy sinh cho sự nghiệp khi đằng sau song sắt là le lói bóng dáng của Thiên Đường. Họ sẽ bị phân tâm khi bước vào mảnh đất của ma quỉ lại có thánh thần mời gọi. Còn những người tù dự bị đông đảo bên ngoài cũng ngập ngừng với suy nghĩ rằng sự dấn thân không hẳn là đen tối và sẽ có nhiều kẻ dấn thân với những toan tính vụn vặt, tầm thường...

Người đấu tranh dân chủ ở trong chế độ độc tài giống như người làm cách mạng thời trước vậy. Nếu chẳng may lọt vào tay kẻ thù thì chỉ có gông xiềng khốn khổ, lao tù đen tối cùng nỗi tuyệt vọng khiến họ chỉ còn biết cắn răng lại chấp nhận tất cả. Nhưng việc có nước Mỹ với lời mời gọi hấp dẫn, dù chỉ là nghe nói thôi thì lòng trung cũng đã tổn thương rồi. Người bị bắt sẽ tâm tư, trằn trọc ngày đêm với suy nghĩ cháy bỏng rằng : "Tiếp tục cuộc chiến đấu của đời mình ngay trong ngục tù này hay rời bỏ nó để sang Mỹ với chỉ còn một nửa vũ khí". Sang tị nạn ở một nước Mỹ tuyệt vời của nền dân chủ nhưng vô hình chung sẽ biến người ra đi thành trở thành bản sao mờ nhạt của chính họ vì đã ở xa tuyến đầu.

Chúng tôi chỉ muốn những điều tốt đẹp bình thường trên quê hương và khi phải trả giá thì cũng chỉ muốn được đồng cam cộng khổ, muốn được trả giá bình thường như bao người đồng chí hướng khác đang trả giá trên quê hương này.

Mai Tú Ân

Không có nhận xét nào: