Thật không ngờ và cũng thật vui mừng khi MTA được tham dự một buổi sinh hoạt định kỳ của Hội Nhà Báo Độc Lập Việt Nam khu vực phía Nam tại quán cà phê Lọ Lem, 345 Nguyễn Trọng Tuyển, quận Tân Bình, Sài Gòn vào sáng ngày 1/9/2016.
Trong niềm vui hội ngộ của nhiều hội viên thì cảm nhận của MTA là sự choáng ngợp trước các anh tài mà MTA hồi nào mới chỉ biết qua tên tuổi lừng danh cùng các bài viết của họ trên báo Việt Nam Thời Báo. Có người đã biết, có người lần đầu gặp mặt nhưng tất cả đều giản dị đến tận cùng và chan hòa vui vẻ biết bao nhiêu. Có ông Charles Sellers và bà tùy viên chính trị Pam Pontious ở Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ cũng tham gia.
Nhưng còn những hội viên chân chính có mặt thì không thể quên tên được. Chủ tịch Phạm Chí Dũng, phó chủ tịch Bùi Minh Quốc, các thành viên lãnh đạo Chu Vĩnh Hải, Nguyễn Thiện Nhân. Cùng nhà báo lão thành Lê Phú Khải, Phùng Ngọc Hoài, thầy Thích Không Tánh của chùa Liên Trì, các mục sư, Luật sư Lê Công Định, Đoàn Nam Sinh, Huỳnh Công Thuận, các em trẻ Tôn Phi, Hành Nhân...
Tất cả đều ngồi trước mặt, hay bên cạnh MTA bằng xương bằng thịt nhưng lại hoàn toàn vui vẻ đời thường. Họ nghe ông chủ tịch Phạm Chí Dũng tóm tắt tình hình. Rồi mọi người lần lượt lên tiếng. Người lớn tuổi, người ít tuổi, đàn ông, phụ nữ, người có danh người không nhưng đều là tiếng nói phản biện của những con người đau đáu nỗi đau nhân gian hay nỗi khổ không nói được thành lời của đồng bào miền Trung trong thảm họa Formosa. Có những giọng nói oang oang nhưng có cả những tiếng nghẹn ngào, đau xót.
Được nhìn những con người tên tuổi nhiều ít đó đang cất lên tiếng nói không phải vì lợi ích cá nhân của họ mà vì quyền của mọi người dân sống trên đất nước này, tôi như muốn nghẹn ngào cùng họ. Họ được gì? Chẳng được gì hết ngoài cái tên là Hội viên NBDL.
Nhưng họ mất nhiều lắm những vật chất và tinh thần nhìn thấy và không nhìn thấy được. Nhưng các anh chị vẫn vượt qua bao khó khăn tưởng như không thể vượt qua được để đến với cuộc họp này.
Có người đã đến với cuộc họp khi có cả nhân viên CA chìm bám theo và đang ngồi uống cà phê bên ngoài để canh me. Còn nhà thơ đáng kính Bùi Minh Quốc đã phải rời nhà sớm ở Đà Lạt để đi tỉnh thăm hội viên rồi mới đến cuộc sinh hoạt để đề phòng bọn xấu lại khóa cửa giam lỏng như lần sinh hoạt trước. Có nhiều hội viên phải đi rất xa và về rất xa...
Nhưng giờ thì tất cả đang ngồi bên nhau để cùng trao đổi với nhau về hiện tình đất nước, về những điều đang làm hại đến đẩt nước đáng yêu của chúng ta. Có cả những cặp kín đáo trao đổi số điện thoại cho nhau. Các đàn anh chỉ dạy cho đàn em những tuyệt chiêu đối phó với CA canh cửa...
Buổi cơm trưa đến thật nhanh. Cơm thì dở ẹt nhưng bia thì ngon và mọi người đã xích lại gần nhau hơn và vui không thể tưởng tượng được. Lúc này thì không còn chút rào cản nào nữa trong số các trí thức nhà báo nữa. Tiếng cười đùa chọc giỡn nhau vang lên, trẻ già hòa trộn nhau trong sự thân thiết của một gia đình lớn có vài ông bố vui tính và dăm cậu con trai nghịch phá.
Nhà báo đàn anh Lê Phú Khải kể vài câu chuyện vui hồi ông đi Liên Xô, và đặc biệt nhà thơ và là phó chủ tịch Hội Bùi Minh Quốc đọc vài bài thơ của ông, trong đó có bài có câu thơ nổi tiếng :
Quay mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa
Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi...
Chiều sang. Người định về bạn giữ lại. Kẻ bịn rịn lưu luyến chia tay. Mỗi người lại trở về với cuộc sống riêng của mỗi người, nhưng họ đều giống nhau một điều là hội viên của Hội NB ĐL VN, nhưng qua buổi gặp mặt hôm nay thì điều đó lại càng thêm sắt son hơn...
MTA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét