Ngày 30/4 lại đến như một bóng ma, và như trong hơn 40 năm qua, Nó là một ngày chia rẽ dân tộc Việt Nam chúng ta làm hai nửa luôn không bình yên. Hai nửa đối nghịch nhau, hai nửa vui buồn, kẻ hạnh phúc người đau khổ. Và Nó sẽ còn chia rẽ chúng ta không biết đến bao giờ, không biết đến khi nào, và không biết sẽ đi tới đâu...
Những cái tên gọi khiên cưỡng đó không còn hợp thời, không còn hợp lòng dân, không còn hợp đạo Ông Bà Tổ Tiên, không còn hợp lẽ Trời Đất nữa khi cuộc chiến đã rời xa quá xa. Những con người chính của những sự kiện đó đã đủ vui mừng và đau khổ nếm trải cái điều lẽ ra không nên xảy ra, và đa số họ cũng đã về với thế giới bên kia với niềm vui và nỗi buồn của họ rồi. Chỉ còn những con người Việt Nam mới không cần biết nhiều, không cần nhớ nhiều mà chỉ cần xây dựng lòng tin, tình yêu thương dân tộc. Họ không cần nhớ nhiều, không cần biết đến điều mà khi nhắc đến thì chỉ có một nửa nước vui, nhưng một nửa nước lại buồn. Họ không cần nhớ nhiều đến cái sự kiện như là một lưỡi gươm thọc sâu vào trái tim của dân tộc và chia nó ra làm hai nửa đẫm máu, như hai quốc gia, hai dân tộc thù định truyền kiếp vậy...
Rất nhiều người trẻ không chọn nơi chốn để sinh ra, nhưng giờ đây, không chính thức thì họ vẫn ở trong một lựa chọn tàn nhẫn. Ở bên này và chống lại bên kia hoặc ngược lại trong cùng một dân tộc VN. Nó cũng giống như nỗi đau như khi ta phải lựa chọn tay phải và bỏ tay trái, và ngược lại. Cũng giống như ta buộc phải chọn giữa cha ta hoặc mẹ ta và bỏ đi người còn lại vậy...
Giờ đây chính là lúc chúng ta phải tự hỏi mình rằng, làm sao mà chúng ta vẫn có thể ăn mừng, làm sao mà vẫn có thể nhở nhơ hạnh phúc cho được khi có đến một nửa đồng bào chúng ta phải sống buồn tủi, đau xót. Làm sao chúng ta có thể hò reo sung sướng khi một nửa đồng bào kia chúng ta phải câm nín, uất hận. Làm sao chúng ta có thể đốt pháo ăn mừng chiến thắng mãi khi một nửa đồng bào của chúng ta phải nghẹn ngào đau đớn đốt những nén nhang tưởng nhớ sự bi tráng của sụp đổ, nước mất nhà tan...
Chúng ta đã thản nhiên làm điều đó hơn 40 năm rồi và kết quả là hố sâu giữa lòng dân tộc chúng ta không bao giờ thu hẹp lại. Tại sao chúng ta không dẹp luôn cái vinh quang đã xưa cũ, cái niềm vui chiến thắng đã lỗi thời ấy đi, để đổi lại có cả Một Nửa Dân Tộc sẽ trở về với Dân Tộc Việt Nam chúng ta ? Tại sao chúng ta không mạnh tay dẹp luôn cái hão huyền của chiến thắng, dẹp luôn cái vinh quang đang ngày một nhạt dần đó đi để lấp đầy cái hố sâu hận thù đó bằng tình đồng bào, nghĩa dân tộc, bằng lòng rộng mở của tình yêu thương, san bằng mọi cách biệt để từ nay cả Dân Tộc Việt Nam chúng ta đều chan hòa niềm vui chung và dịu bớt đi nỗi buồn riêng...
Và ngày 30/4 vẫn là một ngày Lễ Lớn, nhưng không phải để ăn mừng chiến thắng mà là để ăn mừng sự hòa hợp dân tộc, giang san thu về một mối, Bắc Nam sum họp, hòa một màu cờ. Ngày đó sẽ không có diễu binh ầm ĩ sắt thép, không có những đoàn binh rầm rập diễu hành để không nhắc nhớ chuyện cũ mà chỉ có những lễ hội diễu hành Canavan rộn ràng với những cô gái xinh đẹp mang những màu cờ chung, cùng những vòng hoa rực rỡ nhảy múa ca hát. Và ngày đó, tất cả người VN chúng ta sẽ cầm tay nhau, ôm hôn nhau không phân biệt chính kiến. Những con người Việt Nam với tình yêu thương giữa người Việt Nam với người Việt Nam chúng ta.
Đó là giấc mơ của tôi và không chỉ của một mình tôi...
MTA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét