6/6/14

Kỷ niệm ngày đổ bộ D-Day và bài học buồn khi đi đêm với Ma Quỉ...

Cuộc đổ bộ lớn nhất trong lịch sử chiến tranh thế giới ngày 6/6/1944 của quân đội Đồng Minh đã diễn ra thật vĩ đại với 10.000 tàu thuyền các loại đưa 175.000 binh lính Đồng Minh, chủ yếu là lính Mỹ, Anh, Canada... vào 5 vùng đầu cầu đổ bộ ở vùng biển Normandie, miền Bắc nước Pháp. Ngoại trừ sự kháng cự dữ dội của người Đức ở đầu cầu Obama, ghìm chân quân Mỹ thêm một ngày, còn 4 đầu cầu kia thông thoáng và cuộc đổ bộ giống như một cuộc theo diễn vậy.


Nước Đức Quốc Xã đã trải qua 5 năm chiến tranh tàn khốc, phải gồng mình trên đủ các mặt trận, với Liên Xô ở phía Đông, với quân Đồng Minh mở mặt trận nước Ý, khi trước đó đã đổ bộ hoành tráng lên đảo Xi xin (Ý), Toàn bộ nước Đức, các thành phố, các trung tâm công nghiệp đều bị dội bom không ngừng nghỉ với công thức máy bay Anh ném bom ban ngày, máy bay Mỹ ném bom ban đêm..

Tất cả các đơn vị chiến đấu tốt nhất, tất cả những người lính Đức tốt nhất đều đã tung vào mặt trận Nga đang sôi sục như cái máy nướng thịt người.  Lực lượng không quân ưu tú nhất gần như đã bị tận diệt. Lực lượng xe tăng ưu việt mà trước đó tung hoành khắp châu Âu như chốn không người, giờ bị phá sản bởi lực lượng không quân quá mạnh của Đồng Minh. Dầu hỏa, lương thực cạn kiện. Nước Đức giờ chỉ còn kháng cự lại quân Đồng Minh bằng lòng can đảm vô song và chờ đợi kết cuộc thất bại cuối cùng. Con đường từ Normandie tới Berlin rộng mở thênh thang, và các quốc gia Ban Tích, Trung Âu đang gồng mình chuẩn bị hò reo , chào đón  đội quân giải phóng đến từ phía Tây...

Nhưng như một sự tréo ngoe, và gây thất vọng cho các quốc gia đã vướng phải  vòng xích xe tăng của Hồng Quân Liên Xô. Trong các Hiệp Định Teheran 1943 trước đó, Đồng Minh gồm Mỹ, Anh và Liên Xô đã thỏa thuận với nhau các điều kiện hậu chiến, để tham chiến cho tới khi đánh bại hoàn toàn nước Đức. Mặcdù nước Anh phản đối lúc đầu, nhưng thỏa thuận vẫn được bí mật ký kết sau lưng các dân tộc đang chiến đấu chống sự chiếm đóng của Đức Quốc Xã . Đó là chia sẻ nước Đức làm hai, về phía Đông thuộc "quyền" của LX, và phía Tây thuộc Đồng Minh. Và không phải ai chiến thắng trước là chiếm đóng vùng chiếm được, mà có chiếm thì cũng (ngớ ngẩn thay), phải để dành vùng ấy cho phía Đồng Minh 4 nước như Mỹ, Anh, Pháp và Liên Xô như đã thỏa thuận. 

Và trong khi Liên Xô loay hoay với các trận đánh kháng cự dữ dội của quân Đức ở Ucraina, Belorussia, rồi Ba Lan thì quân đội hùng hậu vừa được đổ của Đồng inh lại đủng đỉnh với các cuộc tấn công nhỏ, nhằm giải pháp lần lượt đánh sớm nhiềuĐức Quốc Xa và cuộc chiến hào hùng và tuyệt vọng của người Đức khi bảo vệ lãnh thổ, cũng như đưa trận chiến bảo vệ thủ đô Berlin của họ vào thiên anh hùng ca bậc nhất của sự tàn phá điêu linh, sự sống mái với kẻ thù và sự anh dũng vô song trong các trận đánh phòng thủ một mất một còn với cuộc phòng thủ Stalingrat, 

Như đã nói, quân Đồng Minh lại nhởn nhơ củng cố công sự, họ không hề có một cuộc tấn công thực sự lớn nào kể từ khi đổ bộ thành công...Họ giải phóng Paris không có tiếng súng khi người Đức rút bỏ, giải phóng nước Pháp, Hà Lan, Bỉ và tiến vào chiếm đóng phần lớn nước Đức cũng theo một cung cách tương tự. Từ từ, ung dung và không vội vàng... Chỉ vào thời gian cuối 1944 đầu 1945, là họ phải thực sự chiến đấu một trận duy nhất ác liệt. Đó là cuộc phản công tuyệt vọng vùng núi Ardennes, Bỉ nổi tiếng của người Đức ....

Đồng Minh đã  bỏ qua cơ hội khi chỉ tiến tới vùng biên giới của các quốc gia như Ba Lan, Hung Ga Ri, Ru mani....Họ cũng bỏ qua cơ hội hành tiến đến các nước nói trên khi lực lượng của họ vốn rất mạnh sẽ không quá khó để đánh bại các  đơn vị gồm toàn những người thương tật, các quân lính già cỗi hay mệt mỏi của quân Đức khi tham gia mặt trận,.

Đồng Minh (Mỹ) có gì sai trong cái động thái chiến tranh lạ đời như vậy. Không có kẻ nặng nào khác có thể so với hình của mình. nếu họ không chse cũng vì vậy mà một loạt quốc gia dân chủ đã lọt vào đường xích sắt của xe tăng Liên Xô khi trên đường tấn công nước Đức. Và cá vụ rồi vụ các chết của những người CS như :QG đó, Ba Lan, HungGari, Rumani, Đông Đức... đã bị cưỡng bức để trở thành các QG Cộng Sản, và nằm im đẩy uất ức tủi nhục sau bức màn sắt gần 50 năm, mất cả một thế hệ, cả một đời người...

Nhớ về ngày D-Day, thì thế hệ bị mất ấy chỉ là một câu hỏi. Chỉ một câu thôi. Tại sao sau ngày đổ bộ D - D anh hùng ấy thì lại là sự thỏa hiệp, sự đi đêm với Ma Quỉ ? 

MTA

Không có nhận xét nào: