Ông cựu chủ tịch UBND TP. Hà Nội Nguyễn Thế Thảo đã chứng tỏ việc nói điêu của mình đã thành thần, nói không biết ngượng. Mới hôm nọ ông xin "từ chức" chủ tich chỉ ít ngày trước khi nhiệm kỳ chấm dứt. Nghĩa là ông diễn màn từ chức khi đã hết chức, diễn màn xin tự rời bỏ quyền lực khi quyền lực đã không còn.
Cũng phải thôi. Như bao quan chức to đầu của ta thì việc từ chức là việc không có trong sự nghiệp công danh của họ. Chỉ đến khi nào tận cùng tận lắm thì các quan anh ấy mới nghĩ đến chuyện từ chức. Ngay như ông Nguyễn Thế Thảo đây, nếu không dính vào vụ chặt cây xanh Hà Nội, không bị người yêu cây xanh Hà Nội phản đối dữ dội thì giờ này vẫn còn ngồi để ứng cử khóa tiếp theo, rồi khóa tiếp theo nữa. Làm gì có cửa cho tướng Nguyễn Đức Chung lên làm chủ tịch, vì bác Thảo sẽ còn ngồi cho đến mục ghế ngồi rồi mà vẫn muốn ngồi, muốn ngồi nữa, muốn ngồi mãi..
"Sống để ngồi, chết mang ghế ngồi đi theo".
Vì cái chức danh chủ tịch của thành phố thủ đô là một chức danh đáng thèm muốn cả về quyền lực lẫn bổng lộc, muốn leo lên cái ghế đó đâu có dễ nên dù đã ngồi gần 10 năm trên ghế đó thì bác Thảo vẫn muốn ngồi cho đủ, cho hết hạn ngồi dù chỉ còn vài ngày nữa.
Ấy thế mà trong diễn văn từ chức vừa rồi bác ấy lại còn nói là :"Vui mừng khi thôi không làm chủ tịch Hà Nội nữa"....
Đúng là cà cuống chết đến đít rồi vẫn còn điêu.
MTA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét