CHƯƠNG
19
Lại
một đêm như mọi đêm. Đang trong giờ giới nghiêm nên đường phố vắng lặng êm đềm
khác thường. Họ chỉ cảm nhận được sự yên tĩnh đó khi rời nhau sau những cuộc ái
ân nồng nhiệt nhất. Cả hai mệt ngoài cùng nằm nghe tiếng gió thổi ào ào trên
táng là trên nóc nhà. Tiếng lá cây cọ vào nóc nhà và cả tiếng chim hót hay ếch
nhái kêu inh ỏi ngoài vườn để tìm kiếm bạn tình. Lâu lâu có một chiếc xe nhà
binh nặng nề chạy ù ù qua. Tiếng ồn rộ lên một chút rồi không khí yên ắng lại
trở lại như cũ.
Chẳng
biết làm việc gì, nàng ngả đầu vào vai anh, nằn nì nói :
-
Anh kể tiếp về câu chuyện hôm qua đi, đến đoạn bọn anh đánh chiếm cái khách sạn
Dòng Sông Xanh ở ngã tư đường nhà em đó ?
-
Uở. Anh lại tưởng em đã ngủ một giấc ngon lành kể từ khi anh còn đang kể về
việc hành quân xuống đồng bằng ?
Nàng
trườn sát vào lòng anh hơn và nũng nịu nói :
-
Đúng là em có ngủ và cũng chỉ nghe lơ mơ thôi. Nhưng những lời kể chuyện của
anh thì nó cứ như tự nhiên lọt vào óc của em, rõ ràng đến từng chi tiết vậy. Có
lẽ vì em nằm trong lòng anh nên những lời kể của anh đã đi vào tâm trí của em
qua con đường máu thịt, qua hơi ấm của vòng tay anh chứ không phải qua đôi tai
nữa.
Trong
bóng đêm, anh phì cười vì ý nghĩ ngộ nghĩnh đó của nàng nhưng rõ ràng là anh
cảm thấy hài lòng lắm khi được nàng nghe tận cùng đến thế. Sôi nổi hẳn lên, anh
bắt đầu tiếp tục kể đến cái đoạn bỏ dở hôm qua, trong khi nàng cuộn tròn trong
lòng anh như mọi khi :
Khi
đó mũi tiến công dũng mãnh của đơn vị Gấu của anh đã thọc sâu vào tới tận trung
tâm của quận 8, không xa cái cư xá này của em. Bọn anh chiếm một ngôi nhà mà
dân đã di tản để làm sở chỉ huy đơn vị. Từ vị trí này, bọn anh có thể nhìn thấy
rõ mồn một cái khách sạn Dòng Sông Xanh đang lù lù ở cách đó không xa. Đó là
một vị trí chiến lược mà trước trận đánh vào thành phố Sài Gòn, đơn vị xung
kích của bọn anh đã được lệnh phải đánh chiếm nó bằng được. Chiếm lấy cái khách
sạn đẹp đẽ đó và tử thủ ở đó chờ đại quân. Mệnh lệnh trước đó cho đơn vị anh đã
ghi rõ như vậy. Chính các chỉ huy tiểu đoàn đã trao quân lệnh rõ ràng như thế.
Thiếu tá Tư Thao đã còn gào lên khi anh và Tư Khang chào vội vàng trước khi
chuồn. "Này, chiếm khách sạn là để phục vụ tiểu đoàn tấn công chớ không
phải làm chỗ để các bố tụ tập làm chỗ ăn chơi đàng điếm đâu đấy nhé. Bọn C Gấu
các cậu không nói là lại đàng điếm ăn chơi đấy"
Tư
Khanh ấm ức chi đó dừng lại muốn cãi, nhưng anh đã kéo tuột anh ấy đi luôn.
"Lão này nhảm quá. Ăn chơi đàng điếm cái gì" Tư Khanh tức anh ách cứ
lảm nhảm tự hỏi như vậy. Làm như anh ấy không biết cái câu chữ đó là gì.
-
Ôi, dào ơi. Anh để ý đến các bố ấy làm gì. Anh tham gia nói vào để hạ nhiệt
chàng đại đội trưởng tính nóng như lửa. Tình hình chiến sự khẩn trương nên các
anh ấy cũng nóng đầu lên ấy mà. Với lại vài câu chữ thôi mà...
Thế
là số phận của cái khách sạn Dòng Sông Xanh ở gần nhà em đã được quyết định vào
vận xui rồi. Em thấy không, trong khi chung quanh phố xá hầu như còn nguyên thì
cái khách sạn đẹp đẽ giờ như chỉ còn bộ xương nham nhở. Tiếc cho nó thật đấy.
Anh
khẽ nâng đầu nàng lên cho đỡ mỏi tay, tiện thể anh vừa có thể đặt đầu nàng lên
ngực mình, lại vừa thỉnh thoảng phì phèo điếu thuốc. Cái tư thế này thích thật
đấy. Mình có thể vừa ôm nàng trong tay kể chuyện chiến chinh cho đến lúc tận
thế. Anh mỉm cười rít một hơi thuốc lá
dài khoái trá.
Lúc
đó tất cả các đồng đội đang vây quanh anh và quanh cái bản đồ giữa tiếng nổ ầm
ầm xung quanh. Lúc này anh là người chỉ huy cao nhất của đơn vị, vì đại đội
trưởng Mười Khanh đã hy sinh ngay trong lần xung trận đầu tiên của đơn vị vào
thành phố. Lúc này đơn vị anh vì tiến qúa nhanh nên gần như ở đơn độc giữa lòng
bọn định. Nhưng bọn chẳng ai lo đến điều đó cả. Đơn vị Gấu thì có biết sợ bao
giờ. Hơn nữa đại quân đang ở ngay đằng sau, không biết cách bao xa vì chẳng có
liên lạc gì cả nhưng chắc chắn chẳng xa gì vì nhiều năm chiến trận như thế rồi.
Nhưng cả đơn vị tin rằng chỉ ngày một ngày hai nữa là họ sẽ tới chỗ bọn anh mà
thôi. Điều lo lắng duy nhất và cũng là điều chán nhất của cả đơn vị là chẳng
nhận được cái lệnh tấn công nào cả, ngoại trừ cái lệnh tử thủ ở đó chờ lệnh mới
do chính đại đội trưởng K. nhận.
Nhưng
anh K. đã bị hy sinh ngay trước đó trong một trận phản kích của bọn nhảy dù.
Thế là khơi mào cho một trận đánh sống mái của đơn vị anh và kẻ thù. Cả đơn vị
như muốn nổi điên lên cùng nhau ùa ra để phản kích ngược lại bọn chúng mà chẳng
có mệnh lệnh nào cả. Hai nên xông lại đánh nhau loạn xà ngầu trên một chiến
trường gồm toàn những ngôi nhà gạch xây cất cẩn thận với những vườn cây xinh
xắn cho những loài hoa chen nhau mọc. Bọn anh tông cửa xông vào những ngôi nhà
có khóa cửa và cả những tờ giấy gắn lên ổ khóa nói xin giữ gìn đồ đạc cẩn thận,
và lời cám ơn của gia chủ.
Nhưng
cơn say máu của hai bên đã phá tan tất cả. Cả đồ đạc bị nổ tung tan tành lẫn
cơn tàn sát đối phương mà những cái đầu nóng đã gây ra.
Không
bắt tù binh ! Không bắt tù binh… Điên cuồng báo thù cho đại đội trưởng, chen
lẫn tiếng hô xung trận là những tiếng la hét đầy hận thù của đám lính trong đại
đội. Bọn họ truy sát đến cùng và bắn hạ những tên lính đã buông súng phía bên
kia một cách không hề thương xót. Cả cái đám của đơn vị Gấu đã vừa xả súng vừa
thét truyền cho nhau :”Đừng bắt tù binh !” Thế là cả những thằng vứt súng giơ
tay đầu hàng cũng chịu chung số phận. Trận đánh ngắn ngủi nhưng tàn bạo và
khiến anh không thể nào quên. Anh nhớ rất rõ có ba tên lính mặt mũi non choẹt
đã giơ tay đầu hàng. Có một thằng chừng 18, 19 tuổi thậm chí còn qùi xuống vừa
khóc vừa lạy thằng X1 như tế sao. Thằng X1 đó hạ cây súng xuống như chấp nhận
sự đầu hàng của bọn đó. Nó ra hiệu cho ba tên chui vào một cái hầm trú ẩn nhỏ
xíu như một cái lỗ và nói khẽ :
-
Chui xuống đó để tránh pháo kích.
Không
cần nói thêm lời thứ hai, cả cái đám hàng binh đó vội vàng nhảy ngay vào đó.
Thằng lính trẻ trước khi chui vào còn chụp lấy cái tay không cầm súng của thằng
X1 mà lắc đấy lắc để. Nước mắt còn nhoè nhoẹt trên khuôn mặt trẻ măng của nó
khi nó nói trong cơn xúc động :
-
Em đội ơn các anh Việt Cộng đã tha mạng.
Các
thằng X2, X3 cùng vài thằng khác đang rút về bỗng đứng lại nhìn sự việc với cái
nhìn vô cảm. Thậm chí chúng nó còn rút thuốc lá ra châm hút mời nhau. Chỉ duy
nhất có một mình anh là ngơ ngác không hiểu. Trong hoàn cảnh đơn vị anh lúc đó
thì không thể giữ tù binh mà chuyển nhanh họ về phía sau. Nếu có thời gian thì
tù binh sẽ được các chính trị viên, hoặc sĩ quan như anh giảng giải sơ qua một về chủ trương nhân đạo của
chính quyền CM rồi chờ đơn vị sau tiếp nhận. Có điều đang chiến đấu như thế này
thì chỉ chuyển cho sớm thôi chứ giảng giải chính sách cái gì. Nhưng anh chẳng phải thắc mắc lâu. Khi tên
hàng binh non choẹt cuối cùng chui vào hầm trú ẩn thì thằng X1, rút một trái
lựu đạn trong một dãy đeo quanh lưng tháo chốt và quăng vào căn hầm có ba tên
tù binh. Nó né người sang một bên cửa hầm như sợ bùn đất trong đó văng vào
người vậy. Một tiếng nổ trầm đục vang lên. Không phải bùn đất mà là những tảng
thịt, những mảnh cơ thể người và máu văng ra tung toé khỏi miệng hầm…
Ôi,
Lạy Chúa. Xuân bỗng nhỏm dậy trong lòng anh và kêu lên thảng thốt. Té ra nàng
vẫn thức khi nghe anh kể chuyện đến đoạn đó. Nàng ngồi hẳn dậy nói lớn, giọng
run rẩy. Nếu không thả họ đi được thì để họ chết với một thân hình nguyên vẹn
mà Chúa đã tạo ra. Tại sao cái người X1 lại có thể tàn ác khiến cả ba người đó
xương tan thịt nát như vậy ? Nàng nói xong và làm dấu thánh giá ba lần liên
tiếp.
Chờ
cho cơn xúc động của nàng, và của cả anh nữa trôi đi giây lát rồi anh vuốt tóc
nàng rồi nói :
-
Chính anh cũng bất ngờ về hành động của cậu ta. Anh nhớ lúc đó anh đã thét lên
lạc cả giọng : Cậu đã vi phạm quân luật. Cậu có biết hiệp định Giơnever về
chiến tranh đã qui định rằng..
Nhưng
cái anh chàng X1 thản nhiên trả lời anh rằng :”Đúng đấy thủ trưởng ạ. Tôi vừa
làm lễ tế cho tiểu đoàn trưởng xong”. Còn lão Vượng già thì cười khà khà mà
rằng :”Đúng là thằng này vi phạm hiệp định Giơnever gì đấy. Có lẽ ta phải đưa
nó sang bên đó xử án chăng ?” Những tiếng cười rộ của cái đám thuộc hạ khiến
anh cứng họng. Đành phải ra lệnh rút quân về và cho qua chuyện đó. Lúc đó đang
là chiến tranh mà.
Nhưng
nàng vẫn không chịu. Nàng nói giọng xúc động :
-
Nhưng không thể tàn ác đến mức đó được, cho dù là chiến tranh đi nữa. Tại sao
không thả họ đi, nhất là cái anh chàng trẻ măng đó. Có thể có một bà mẹ và một
cô gái đã phải khóc thương cho anh ta đến cuối đời vì hành động của cái người
X1 đó.
-
Nếu ai cũng có một tấm lòng thương người như em thì sẽ chẳng bao giờ có chiến
tranh cả. Anh vẫn vừa vuốt tóc nàng vừa nói. Nhưng đột nhiên anh dừng lại và
bất ngờ hỏi nàng : Ua, mà anh tưởng em đang ngủ ngon lành rồi chứ khi nghe thấy
tiếng thở đều đều của em.
Nàng
lại cuộn tròn trong lòng anh như một con mèo và nũng nịu nói :
-
Thì em đã chẳng bảo không rằng em không cần phải nghe bằng tai là gì. Những lời
kể chuyện của anh nó truyền qua da thịt của em. Nó thấm vào máu và đi vào óc
của em….
-
Thôi đi cô bé gian dối ạ. Làm gì có cái kiểu nghe lạ đời đến như vậy ?
Nàng
từ từ ngồi dậy trong lòng anh. Cố nhìn khuôn mặt anh trong bóng tối lờ mờ, nàng
nói bằng giọng nghiêm trọng :
-
Anh có nhớ lần anh nói với em rằng anh đã phạm một sai lầm lớn không ? Một sai
lầm khủng khiếp khi đưa cả đơn vị của anh vào chỗ chết. Một sai lầm mà anh chỉ
muốn được chết để tạ tội với đồng đội đó ?
-
Anh nhớ và giờ đây nỗi đau của anh vẫn còn nguyên vẹn. Anh sẵn sàng chết đi để
sửa chữa sai lầm đó vì ...
Nàng
lấy tay bịt miệng anh lại và nói, giọng tha thiết :
-
Em đã nghe anh kể từ nãy đến giờ và giờ đây em càng muốn nghe vì cảm thấy sắp
đến đoạn mà anh gọi là một sai lầm khủng khiếp đó.
Anh
nhìn nàng ngạc nhiên : Nhưng làm sao em biết là đến chính đoạn này…..
-
Thì anh chẳng kể rằng sai lầm của anh bắt đầu khi anh lên nắm đơn vị ngay sau
khi anh K. chết là gì. Nàng nũng nịu nói và nằm cuộn tròn trong người anh. Đấy
là một cách mà nàng thường làm mỗi khi muốn anh nói ra những điều nàng muốn
nghe. Nàng nói như thúc giục anh : Nào, nào kể tiếp đi nào. Lần này thì em sẽ
tỉnh như sáo để không bỏ sót câu nào của anh đâu đấy. Lần này thì em nghe cả
bằng tai và cả bằng máu thịt đấy, nên anh phải kể chi tiết vào. Nhưng đừng có
những chuyện chết chóc giống như cái anh chàng X1 đã làm.
Rõ
ràng là anh rất hài lòng khi anh nói sôi nổi hẳn lên :
-
Thế là em không còn ghét nghe những câu chuyện chiến tranh rồi. Thế là anh có
được một thính giả không còn lơ mơ ngủ nữa khi nghe chuyện chiến trận. Mà em
cũng đúng nữa khi cảm nhận được sự bắt đầu của cái sai lầm khủng khiếp của anh….
-
Thôi nào kể đi ông tướng. Nàng cắt ngang lời anh vì không muốn anh cứ nhắc mãi
về cái gọi là sai lầm khủng khiếp nào đó. Một sai lầm mà anh luôn day dứt, đau
khổ đến mức muốn tự giết mình. Nàng nói như thúc giục anh và biết rằng câu
chuyện anh kể không còn là một câu chuyện đánh lạc hướng nữa rồi. Nàng thực sự muốn
biết nó là cái gì : Em chỉ muốn biết sai lầm gì mà kinh khiếp thế ?
Anh
dựa lưng vào tường và im lặng rít thuốc lá. Điếu thuốc cháy đỏ trong đêm soi rõ
đôi môi mím chặt. Một lúc sau anh bắt đầu câu chuyện, mỗi lúc một sôi nổi hơn :
-
Anh không biết kể từ lúc nào cho em hiểu. Thôi thì để anh kể theo tiếp theo
đoạn trước nhé.
Nằm
trong lòng anh, nàng gật đầu và anh bắt đầu tiếp tục câu chuyện của mình :
-
Khi anh K. chết, thì dĩ nhiên anh là chỉ huy đơn vị. Bọn anh lập ra một ban chỉ
huy mới. Một cách ngẫu nhiên khi toàn những tay chiến binh kỳ cựu nhất mà cũng
ba gai nhất ở trong cái ban chỉ huy tạm thời đó. Đó là thằng Bình này, thằng TC
này rồi cả Lão thượng sĩ T. hoả đầu quân nữa. Rồi thằng X1, X2, X3. Toàn là
những tay coi trời bằng vung và là đồng đội của anh hai năm trời nay. Chỉ có
cậu chuẩn úy Z. một tay sĩ quan trẻ măng mới được điều về đơn vị. Đó là sĩ quan
duy nhất mà đám lính cựu của đơn vị G bọn anh có thể nổi khùng lên mày tao chí
tớ với anh ta. Mỗi lần như vậy thì anh ta lại tái mét đi như một cô gái bị
người yêu giận dỗi. Tuy nhiên anh ta cũng đã chứng tỏ được tinh thần dũng cảm
trong chiến trận và đang dần dần được anh em trong đơn vị G chấp nhận. Nhưng
anh vẫn luôn nghĩ cậu ta là một sĩ quan tồi và là một người lính giỏi.
Dĩ
nhiên kể từ lúc anh K. hy sinh thì anh là chỉ huy kiêm chính trị viên của cái
đơn vị “G” oai hùng, tuy rằng lúc này nó chỉ còn phân nửa quân số mà thôi. Anh
cho gọi những người hạ sĩ quan và các tay lính cựu như đã nói vào để lập ban
chỉ huy tạm thời theo điều lệnh. Và anh chàng chuẩn úy Z mà anh vừa kể cũng
được anh gọi lên và gia nhập nhóm chỉ huy luôn. Vì dù sao anh ta cũng là sĩ
quan duy nhất còn lại sau anh.
Bọn
anh đóng quân ở một khu vực như bàn cờ với các ngã tư chia cắt nhau. Đây là một
khu dân cư buôn bán với vô số cửa hiệu ở hai bên đường. Địch quân ở bốn phía
chung quanh và từ các toà nhà lầu gần đó, bọn chúng liên tục bắn những loạt đại
liên vào chốt của bọn anh. Sau cái vụ phản kích bất ngờ để báo thù cho thủ
trưởng K. có thể bọn chúng không dám tấn công nữa. Còn bọn anh án binh bất động
vì quân số đã hao hụt qúa nhiều. Hơn nữa vì đang ở trong tuyến vòng vây đầu nên
không hề nhận được mệnh lệnh hành quân tiếp theo.
Xác
của đại đội trưởng K được đặt trong phòng y tế kế bên sở chỉ huy tạm thời cùng
bẩy đồng chí khác. Trong đó còn có vài thương binh đang được tổ quân y chăm sóc.
Ở
phòng ngoài là nơi đặt ban chỉ huy. Chung quanh cái bàn có trải tấm bản đồ là
toàn thể ban chỉ huy đơn vị G lừng danh. Ngoại trừ anh và cậu chuẩn úy Z là sĩ
quan. Còn tất cả đều là những tay cựu binh vào loại ba bứa nhất của đơn vị. Bọn
anh tiếp tục ồn ào bàn bạc về cái mục tiêu kế tiếp trong tiếng cãi vã và cả
tiếng chửi thề. Dĩ nhiên mục tiêu đó là cái khách sạn Dòng Sông Xanh rồi. Nó
chỉ cách chỗ bọn anh vài trăm mét và cao vọt lên hẳn so với những khu nhà xung
quanh. Từ xa trông nó thật đẹp và cũng thật là quyến rũ. Nó đã nằm trong kế hoạch
trước cuộc tấn công. Nhưng theo điều lệnh, các mục tiêu tiếp theo phải được
lệnh trực tiếp từ tiểu đoàn. Còn không có lệnh đó thì phải chờ đợi tại vị trí
cũ. Và bọn anh đang mòn mỏi chờ đợi liên lạc viên mang cái lệnh mơ ước đó đến….
Thằng
X1, cái thằng mà người ngợm đầy vết xăm trổ lên đạn cây súng tiểu liên và hồ
hởi nói lớn với anh :
-
Nào. Thủ trưởng còn đợi gì nữa mà không phát lệnh tấn công đi. Cái khách sạn
hấp dẫn đó như đang mời gọi bọn ta vậy.
-
Đúng đấy. Lão thượng sĩ T. đế vào : Đằng nào cũng phải chiếm nó thì ta chiếm
quách nó trước đi để cho anh em được vào đó tắm rửa nghỉ ngơi như những qúi ông
đi sang trọng đi du lịch vậy. Ngoài căn nhà mái rơm ở quê với bu nó, tớ chưa
bao giờ được ở trong một cái nhà trọ chứ đừng nói tới một cái khách sạn.
-
Tớ cũng vậy. Thằng X2 đế vào.
-
Tao cũng chẳng hơn gì. Thằng X1 nói : Tao còn mơ ước được sống dù chỉ một lần
trong cái đại khách sạn sang trọng kia.
Anh
hiểu được tâm trạng của đồng đội mình. Họ đang trong cơn hăng máu. Vì những ước
mơ đã đạt được khi giờ đây họ đang ở ngay trong thành phố, và cũng vì cả những
nỗi đau của sự mất mát qúa nhiều đồng đội. Hơn nữa miếng mồi trông ngon lành
qúa và chỉ cách bọn anh có mấy trăm mét. Và đấy cũng là mục tiêu tiếp theo
đương nhiên mà chính đại đội trưởng K. đã hân hoan thông báo cho đơn vị trước
khi lãnh một viên đạn vào chính giữa đầu sau đó đúng một ngày. Nhưng anh không
thể phát lệnh tấn công ngay được. Đó là chưa có lệnh tấn công bằng điện thoại
hoặc văn bản do liên lạc viên đem đến do chính tiểu đoàn trưởng ký. Là một sĩ
quan, anh hiểu điều lệnh quân sự đó và tuyệt đối tuân theo. Có thể mệnh lệnh
tiếp tới là vẫn tấn công cái khách sạn theo kế hoạch. Mà cũng có thể thay đổi
bằng cách tấn công mục tiêu khác. Hoặc là cứ nằm yên chờ đợi, tử thủ ở đây tùy
theo hoàn cảnh chiến trường mà cấp trên sẽ quyết định. Anh từ tốn nói với các
đồng đội đang nóng lòng nhìn anh chờ đợi :
-
Chưa thể tấn công mục tiêu đó được.
-
Vì sao vậy ? Những tiếng lao xao bực dọc của đồng đội nổi lên.
-
Bởi vì chưa có chỉ lệnh cho phép làm việc đó. Anh chậm chạp nói : Tôi cũng nóng
lòng muốn chiếm quách nó giống như các đồng chí, nhưng đây là điều lệnh quân
sự. Dù cái mục tiêu đó có nằm trong kế hoạch từng bước, nhưng phải có lệnh của
tiểu đoàn ra lệnh bằng điện thoại hay liên lạc viên. Chúng ta đành phải chờ
thôi.
“Mẹ
kiếp, làm đếch gì mà có đường dây liên lạc nào thông suốt trong khi bọn nó vãi
bom như vãi trấu thế này” Thằng X1 chửi thề và bực dọc lên tiếng. Tiếp theo là
giọng ồm ồm của lão T. :
-
Cậu nên nhớ là chúng ta là đơn vị xung kính tấn công nhanh nhất và sâu nhất vào
Sài Gòn. Chung quanh ta toàn là địch quân cả. Có thể các cậu liên lạc cầm lệnh
tấn công đã không thể đến hoặc ngủm trước khi đến được với chúng ta.
Chuẩn
úy Z nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng. Đó là một anh chàng mặt còn đầy lông
măng :
-
Nhưng chúng ta phải hành quân phối hợp với đại quân. Tiến nhanh qúa thì sẽ bất
lợi vì thiếu sự tiếp ứng của quân ta. Không chừng còn bị bao vây nữa kìa.
-
Thôi đi cậu nhóc. Lão T. nói. Cậu nói theo kiểu sách vở ngớ ngẩn nào đó mà cậu
học ở trường rồi. Đây là một cuộc Tổng Tấn Công cuối cùng mà quân ta đã tung ra
tất cả mọi sức mạnh của mình. Và người dân thành phố sẽ nổi dậy hưởng ứng. Chỉ
có tấn công, tấn công quyết liệt cùng với sự vùng lên của nhân dân thì chế độ
này mới mau chóng sụp đổ. Cậu đã chẳng từng nghe chính trị viên phổ biến trước
khi tấn công Sài Gòn sao ?
Cậu
Z rụt rè nói :
-
Tôi biết. Nhưng anh cũng không nghe anh T nói sao. Chúng ta phải chờ cho đến
khi có được chỉ lệnh mới. Đó là điều luật quân sự.
-
Ôi dào. Lại Chờ. Lão Vượng nhìn anh oang oang nói : Tôi tin rằng chỉ chờ thêm
nửa ngày nữa thì đại quân ta sẽ ùn ùn kéo đến đây. Lúc đó sẽ có các đội xung
kích khác vượt qua đơn vị ta và thế là bọn họ sẽ làm chủ được cái khách sạn hấp
dẫn đó. Bọn họ sẽ khiến chúng ta thèm rỏ rãi khi được ăn nghỉ ở trong đó như
những qúi ông sang trọng nhất. Tất cả cũng vì cái gọi là chờ đợi theo điều lệ
quân sự của cậu đấy, nhóc ạ.
Xung
quanh vang lên tiếng ồn ào tán thành ý kiến của lão Vượng. Có cả tiếng chửi thề
bực bội của thằng X1 khiến cậu Bình ngồi im mặt tái mét. Anh lắng nghe câu
chuyện mà không tham gia, nhưng anh biết mọi người đang ngóng nhìn anh, chờ đợi
anh phát lệnh tấn công. Anh là người chỉ huy cao nhất ở đây, anh không thể làm
trái với quân lệnh được. Anh cố tình cắm đầu xuống tấm bản đồ, tránh những ánh
mắt săm soi của đồng đội và vờ đi những lời nói bóng gió xa gần của họ.
Không
khí yên lặng và căng thẳng kéo dài. Tiếng súng vẫn vang lên từng chặp. Nhưng
dường như bọn Ngụy chỉ bắn bừa bãi vào vị trí của đơn vị thôi, chứ chúng chưa
tung ra các cuộc phản kích. Hoặc là chúng đang tập trung quân để tung ra một
cuộc phản kích kế tiếp. Đơn vị đã hao hụt qúa nhiều rồi. Một số lớn đã hy sinh
trên đường tiến quân vào đến đây. Còn phía trong phòng quân y kia có vài thương
binh. Có cả thi hài người đại đội trưởng đã cứng lạnh và bẩy người nữa. Cả nhóm
im lặng ngồi lầm lỳ chung quanh cái bàn bản đồ. Anh biết chẳng ai nghĩ tới cuộc
phản kích sắp tới của bọn Ngụy cũng như sự thiệt hại nặng nề của đơn vị. Tâm
trí mọi người đều hướng về cái khách sạn cao ốc đang sừng sững bên ngoài kia.
Mà nó chỉ cách chỗ bọn anh đang ngồi chỉ vài trăm mét….
Đột
nhiên một chiến sĩ bên ngoài chạy vụt vào và oang oang thông báo :
-
Có liên lạc viên tới. Có liên lạc viên tới…..
Cả
nhóm của anh đều bật dậy như lò so. Vậy là cái chỉ lệnh mà cả đơn vị đang chờ
mong đã tới. Anh thở phào và vội vàng nói : Kêu anh ta vào đây gấp….
-
Nhưng anh ta bị thương rất nặng…..
-
Thì cứ đưa anh ta vào đây. Lão Vượng. quát lớn
Anh
chàng kia biến ngay ra ngoài để sau đó cùng một chiến sĩ nữa dìu người liên lạc
viên tiểu đoàn vào. Qủa là anh ta bị nặng thật khi thân hình cứ rũ ra giữ hai
đôi tay kềm giữ của hai người lính. Anh ta đã phải vượt qua phòng tuyến địch
sau lưng bọn anh để đến được đây. Bọn anh xúm lại giúp cho anh ta nằm xuống.
Lão Vượng kiểm tra vết thương rồi vừa nói vừa lắc đầu : “Hai viên đạn xuyên qua
bụng và đã mất máu qúa nhiều. Khó có hy vọng cứu chữa”
Anh
không để ý đến thái độ của lão Vượng mà
ra lệnh dứt khoát :
-
Hãy đưa đồng chí ấy sang phòng quân y và phải cố gắng cứu chữabằng được. Còn
nước còn tát….
Đột
nhiên lão Vượng, cùng thằng X1 cùng lên tiếng :
-
Còn tờ chỉ lệnh. Còn văn bản ra lệnh của tiểu đoàn trưởng mà anh ấy đã đem đến
đây nữa ?
Đến
giờ này anh mới nhớ tới điều quan trọng mà mọi người đang mong chờ. Anh tiến
tới và cúi sát trên khuôn mặt tái mét và đôi mắt nhắm nghiền của người liên lạc
viên. Nhưng anh chưa kịp hỏi thì anh ta bỗng nhiên mở mắt. Bằng một cố gắng hết
sức, anh ta chậm chạp chỉ tay vào túi áo ngực trái của mình. Anh vội vàng lấy
trong túi áo đó ra một phong thư còn nguyên dấu gắn si.
Trong
khi anh nhanh chóng xé phong bì còn dính đầy máu tươi và lấy lá thư ra, thì lão
Vượng nói oang oang :
-
Thì tớ đã bảo là trước sau gì cũng sẽ có lệnh tấn công mà. Lão còn nói thêm:
Đây là thời cơ tấn công tốt nhất, khi tinh thần anh em đang hăng hái. Còn bọn
Ngụy thì đang vãi ra quần…..Các cậu chuẩn bị tấn công đi là vừa…
Tất
cả vội vàng đeo thêm những băng đạn dự trữ lên người. Thằng X3 còn giắt thêm
vài ba qủa đạn B.40 nũa trong khi người nó đã lủng lẳng đầy các qủa đạn đó rồi.
Chỉ có thằng Thổ công thản nhiên ngồi như không và cậu chuẩn úy Z chăm chú quan
sát vẻ mặt của anh.
Anh
đã đọc lướt qua bức thư mệnh lệnh viết tay của chính tiểu đoàn trưởng cùng con
dấu. Ngơ ngác, không hiểu anh phải đọc bức thư ngắn ngủi, nhàu nát và đôi chỗ
dính máu đó một lần nữa. Vẫn cầm nó trên đôi tay run rẩy, anh ngẩng khuôn mặt u
ám lên im lặng nhìn các đồng đội với vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Tất
cả bọn họ bỗng nhiên cùng lúc dừng các việc chuẩn bị ồn ào trước đó. Các ánh
mắt nghi ngờ nhìn anh dò xét. Cuối cùng thì thằng X1 là người đầu tiên phá vỡ
sự im lặng khó chịu đó bằng một tiếng chửi thề chán nản :
-
Mẹ kiếp ! Chắc chắn là trên ra lệnh lại phải chờ ở đây chớ mẹ gì nữa. Thế là
trận tấn công cái khách sạn chó má này lại đi tong rồi. Trong lúc chỉ vài còn
vài bước chân nữa thì đơn vị ta đã ở đó.
Lão
Vượng bực bội hòa theo bằng cái giọng oang oang của lão :
-
Đúng vậy. Hoạ có điên thì mới dừng chân ở đây để chờ. Mà chờ đến bao giờ đây ?
Chờ cho đến khi chúng nó phơ sạch chúng ta ở đây hay đến lúc đại quân ta giải
phóng xong Sài Gòn.
Là
một người chỉ huy đã vào sinh ra tử với những con người này, anh hiểu tâm trạng
của họ. Mục tiêu đang ở trước mắt và chiến thắng đang ở trong tầm tay rồi vậy
mà….
Nhưng
anh vẫn im lặng không lên tiếng vì mệnh lệnh của cấp trên còn tệ hơn điều đồng
đội anh đang nghĩ. Không phải lệnh chờ đợi mà chính là lệnh rút lui. Rút Lui. Đây
qủa là một mệnh lệnh khó hiểu và khó chấp nhận được với anh và đồng đội trong
đơn vị mình. Làm sao mà quân dân ta đang thắng lợi như chẻ tre như hiện giờ với
các mũi thọc sâu tận trái tim kẻ thù lại bỗng nhiên nhận được lệnh rút lui quái
đản này. Không phải tin chiến thắng thần tốc đang vang trên radio hàng ngày ư.
Không phải là các cánh quân như những ngôi sao bay phấp phới thọc sâu vào đến
tận trái tim kẻ thù ư ?
Như
đơn vị G của anh đây. Chỉ cần chiếm được cái khách sạn cao lớn kia làm một vị
trí tiền tiêu cho các cuộc tấn công tiếp theo của đại quân. Ở đó bọn anh sẽ
giúp cho các đơn vị tiến công sau đó rất nhiều vì có thể nhìn vào tận trung tâm
thành phố bằng ống nhòm. Mà việc chiếm nó thì bọn anh đã chuẩn bị rất kỹ và có
thể bỏ nó vào túi bất cứ lúc nào. Miếng mồi quá ngon lành, qúa hấp dẫn mà chỉ
đưa tay lấy là được. Vậy mà cấp trên, qua bức điện nhàu nát này đã không cho
đơn vị anh làm điều đó. Tệ hơn nữa họ còn ra lệnh phải rút lui về tuyến sau. Mà
đơn vị G của anh chưa bao giờ phải rút lui cả. Kể cả khi đụng độ với tụi
:101”anh Cả đỏ” của bọn Mẽo.
Nhưng
là một sĩ quan, anh bắt buộc phải thực hiện nhiệm vụ của mình. Với cảm giác như
vừa bị một đòn đau, anh không thốt nổi nên lời nên chỉ im lặng đưa tờ điện nhàu
nát cho chuẩn úy Z. Cậu chàng đưa mắt lướt qua bức điện rồi ngẩng khuôn mặt tái
mét lên. Anh ta hết nhìn khuôn mặt gờm gờm của lão T, rồi lại nhìn đến ánh mắt
vằn tia máu của thằng X1, X2 với vẻ càng lúc càng lúng túng.
-
Thì cậu đọc mẹ nó bức điện lên cho anh em đỡ sốt ruột. Lão T quát lên : Hay cậu
không biết chữ….
Nhìn
vẻ mặt hoảng sợ và cầu cứu của cậu Z., anh tiến tới cầm lấy bức điện trên tay
cậu ta. Không cần nhìn vào bức điện, anh lạnh lùng lên tiếng mà không nhìn ai :
-
Đây là lệnh rút lui.
“Cái
gì ?”, “Điên hả” “Không thể được”, “Anh có lầm không ?”, “Hay là lệnh giả ? ”
Hàng loạt những tiếng phản đối dữ dội vang lên từ những đồng đội thuộc quyền.
Có cả những tiếng chửi thề tục tĩu được văng ra một cách giận dữ. Anh im lặng
đưa bức điện cho các người đồng đội của mình xem. Bức điện được mỗi người đọc
tùy theo tình cảm giận dữ hay ngạc nhiên của từng người. Kèm theo đó là cả
những tiếng chửi thề độc địa của thằng X1, cùng câu nói vang lên oang oang của
lão T :” Vứt mẹ cái lệnh ngu ngốc này vào sọt rác. Còn việc ta thì cứ tấn công
theo kế hoạch có trước….” Câu nói đó được thằng X1, X2, X3 tán thành nhiệt liệt.
Anh
không giấu nổi vẻ chán chường khi thong thả nói từng tiếng một với những khuôn
mặt hầm hầm chung quanh :
-
Đây là lệnh chính thức của tiểu đoàn trưởng ký và đóng dấu. Nó yêu cầu đơn vị
ta phải rút ngay vào đêm nay, giờ N. Sẽ có sự hỗ trợ của các đơn vị bạn và các
toán tự vệ thành. Là những người lính chúng ta buộc phải tuân theo mệnh lệnh
của cấp trên, cho dù có muốn hay không ? Tôi nhắc lại, lệnh rút lui phải được
thực hiện theo lệnh mà không bàn cãi gì nữa. Còn bất cứ người nào không tuân
theo lệnh thì tôi, với tư cách chỉ huy đơn vị sẽ lập tòa án binh ngay tại đây
và chính tôi sẽ thi hành bản án tử hình ngay tức khắc. Còn bất cứ người nào
không tuân theo lệnh này thì tôi, với tư cách chỉ huy đơn vị sẽ lập tòa án binh
ngay tại đây và chính tôi sẽ thi hành bản án tử hình kẻ bất tuân thượng lệnh đó
ngay lập tức.
Anh
nhìn lướt qua khuôn mặt của những người đồng đội quá thân quen. Những người
nghe cũng biết thừa ý người nói. Thằng Thổ Công thì thản nhiên như không. Lão
T, thì chửi đổng lên, còn các khuôn mặt khác thì hằm hằm hoặc lầm lỳ ra. Còn
thằng Bình thì vẫn là khuôn mặt tái xanh tái mét, và khuôn mặt nó dễ đưa ra ý
tưởng là nó sợ cả các đồng đội của nó nữa. Anh khan cả tiếng khi mệt mỏi gọi
tất cả lại bàn :
-
Nào các cậu lại cả đây. Chúng ta sẽ bàn kế hoạch cho cuộc lui binh đêm hôm nay.
Cần phải nhanh lên vì giờ rút lui theo qui định đã sắp đến.
Họ
uể oải tiến đến đứng quanh chiếc bàn bản đồ. Khác với khi bàn kế hoạch tấn công
lúc nãy mà ai cũng vừa sôi nổi vừa phấn khởi bàn bạc. Giờ đây họ im lặng đứng
chung quanh anh với dáng vẻ chán chường. Anh cũng chẳng biết họ có nhìn xuống
bản đồ hay có nghe anh trình bày phương án rút lui hay không nữa. Nhưng anh vẫn
phải cố làm cái công việc chẳng muốn làm là phổ biến kế hoạch rút lui cho những
bức tượng đá đang đứng xung quanh bàn.
Khi
anh đang tiếp tục trình bày cái phương án chán ngắt đó thì đột nhiên một chiến
sĩ ở phòng y tế kế bên bước ra nói với anh :
-
Báo cáo chỉ huy. Đồng chí liên lạc viên đã hy sinh.
Anh
gật đầu và ra lệnh đem thi hài của anh chàng đó đặt cạnh các thi hài khác, chỗ
đại đội trưởng K nằm. Cái chết của người liên lạc viên không gây ngạc nhiên cho
ai vì tất cả đều biết rằng anh ta sẽ không thể qua khỏi với vết thương qúa nặng
đó.
Anh
cúi đầu xuống để tiếp tục trình bày cho mọi người về hướng rút cơ bản theo kế
hoạch trên bản đồ. Nhưng bỗng nhiên chuẩn úy Z, đằng hắng và rụt rè cắt lời anh
:
-
Xin lỗi thủ trưởng. Cho phép tôi được…được trình bày….
Anh
im lặng ngửng đầu lên để chờ đợi. Nhưng chàng ta cứ lúng túng mãi như gà mắc
tóc mà không lên tiếng khiến anh bực mình. Anh nói vội :
-
Nếu anh có ý nào kiến nào khác về phương án rút lui thì nói lên đi. Còn không
thì hãy im đi để tôi còn phổ biến cho anh em khác.
-
Không. Chàng chuẩn úy lúng túng nói : Tôi không có ý kiến về kế hoạch rút
lui….Nhưng tôi…tôi không biết nói thế nào cho thủ trưởng hiểu…hiểu….Ý của tôi
là mới nảy ra..và…và không biết có nên trình bày với mọi người hay không ?
Anh
thấy bực mình với anh chàng chuẩn úy măng sữa này và tất cả mọi người có mặt
đều bực anh ta ra mặt. Lão T, quát lên rõ to :
-
Cậu muốn gì thì nói huỵch toẹt mẹ nó ra. Làm đếch gì mà cứ như một đứa con gái
mới lớn tỏ tình vậy ? Chúng tôi đang bực mình rồi nên cậu đừng có làm bực mình
thêm nữa.
-
Mày sau này sẽ có tương lai là sĩ quan chỉ huy một đơn vị toàn đàn bà con gái
đấy. Thằng X1 đế vào. Chỉ trừ chính trị viên, đại đội trưởng K và vài ba tay
đại phó khác, trong đó có anh thì thằng này mày tao chí tớ với tất cả sĩ quan
cấp trên của nó. Nó còn nham nhở nói thêm với cậu Z : Nhưng mày sẽ không thấy
sung sướng đâu vì nếu có dịp, cái đám lính mặc váy đó chúng nó sẽ lột quần mày
ra và….
-
Thôi nào. Anh khó chịu cắt ngang lời thằng X1 và giơ tay coi đồng hồ rồi nói :
Đồng chí chuẩn úy, nếu đồng chí có ý kiến gì thì hãy trình bày một cách rõ ràng
và ngắn gọn vì chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. Ý của anh là rút theo
phương án nào ?
-
Rõ. Anh chàng chuẩn úy bỗng hô một tiếng rồi dõng dạc rồi trả lời : Ý của tôi
nói là chúng ta sẽ không rút lui đêm nay. Ngược lại là khác. Chúng ta sẽ vẫn
tấn công khách sạn theo như kế hoạch đã định.
Mọi
người xung quanh ngó sững anh chàng chuẩn úy. Phần anh thì bực dọc nói lớn :
-
Anh là một sĩ quan mà lại phát biểu như thế à ? Làm theo anh để rồi nếu tôi
không phải chết trong chiến trận thì cũng phải ra toà án binh hả ?
Trước
bao con mắt đang nhìn mình chòng chọc, chàng chuẩn úy trấn tĩnh lại và nói :
-
Kế hoạch đã định trước của chúng ta có phải là chiếm KS không ? Vậy thì ta cứ
làm theo kế hoạch đó đi. Vì đơn vị ta ở giữa vòng vây của kẻ thù nên không nhận
được lệnh rút lui hay bất cứ lệnh nào khác.
-
Thế cái tờ chỉ lệnh rút lui cậu đã đọc ban nãy ở đâu hả ? Anh phát cáu quát lên.
Anh
chàng chuẩn úy không tái mặt và ấp úng như mọi khi. Anh ta lên tiếng một cách
rõ ràng và mạnh mẽ nhất :
-
Tất cả chúng ta đều chưa thấy cái lệnh đó bao giờ nếu tất cả đồng ý với điều
đó. Vì người liên lạc của tiểu đoàn đã chết. Nói tóm lại là chúng ta không nhận
được bất cứ mệnh lệnh nào hết và theo điều lệ quân sự, chúng ta vẫn tiếp tục
tấn công như kế hoạch đã định. Báo cáo Hết.
Tất
cả mọi người xung quanh bàn, kể cả anh đều sững sờ nhìn anh ta chòng chọc.
Dường như anh ta đã trở thành một con người nào khác chứ không phải cái anh
chàng rụt rè như một cô gái nữa. Mọi người ngơ ngác hết nhìn anh chàng chuẩn úy
rồi lại nhìn vào anh và nhìn lẫn nhau. Cuối cùng thì lão T. là người phá vỡ cái
không khí im lặng ấy. Lão vỗ vào vai anh chàng chuẩn úy trẻ tuổi một cái thật
lực rồi cười khà khà :
-
Hay, hay, giỏi, giỏi. Đúng là mưu kế của Khổng Minh. Có thể mà chẳng ai nghĩ
ra. Đúng là các cậu được học hành có khác. Ý kiến của cậu chàng này thì hợp lý
vô cùng. Đã có nhiều cậu liên lạc ngủm khi chưa đến được nơi cần đến. Và cậu vừa
rồi cũng vậy. Nếu muốn có được cái khách sạn ngon lành kia, thay vì phải rút
lui thì tất cả chúng ta đều phải đồng ý với nhau rằng. Chúng ta không nhận được
bất cứ chỉ lệnh nào hết. Bọn chúng tôi đều nhất trí về điều đó phải không các
ông tướng ?
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét