Tặng một đồng nghiệp, và cũng là một người anh đáng quí của MTA, nhà văn Nguyễn Quang Lập. Mong anh luôn mạnh mẽ để vượt qua mọi sóng gió lúc này...
Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa
Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh...
Bể vô tận xá gì phương hướng nữa
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy lênh đênh...
Bài thơ Phương Xa của Vũ Hoàng Chương. Những câu thơ khoáng đạt cứ bay cao, bay xa với những nỗi niềm day dứt buồn tủi của những con người không có chỗ đứng trên quê hương mình đi mãi vào chốn vô tận. Những con người sinh lầm thế kỷ, sinh lầm quê hương, sinh lầm thời đại... chỉ có nỗi khát khao tự do như cánh buồm khao khát đón ngọn gió tự do để đưa đẩy ta vào chốn bao la, vô định nhưng ngập tràn tự do....
Thuyền đã nhổ neo rồi, không còn quay đầu vào bờ được nữa thì kẻ đã dấn thân còn sợ chi biển rộng trời cao, sợ chi giông bão thét gào, sợ chi phương Đông hay phương Đoài, cứ để gió đẩy đưa ta vào chốn vô cùng cao rộng, thoát khỏi đắng cay, tủi hổ, nhục nhằn…
Nhổ neo rồi thuyền ơi! Xin mặc sóng,
Xuôi về đông hay giạt tới phương đoài,
Xa mặt đất giữa vô cùng cao rộng,
Lòng cô đơn cay đắng họa dần vơi.
Đám người khổ ải chúng ta với những cánh tay rắn chắc đang chờ gió lên với tiếng hò khoan dâng trào ý chí, những con người sắp ra khơi rời bỏ bến bờ như những tha nhân đau khổ đang rời bỏ cõi tạm khổ đau, để cùng gió đưa đẩy ra khơi xa, đến phương trời xa hạnh phúc...
Men đã ngấm bọn ta chờ nắng tắt,
Treo buồm cao cùng cao tiếng hò khoan.
Gió đã nổi nhịp trăng chiều hiu hắt,
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy cho ngoan.
Những con người chúng ta nhỏ bé, yếu đuối và sợ hãi trước sóng to gió cả, trước biển rộng trời cao, trước bao la trời đất, nhưng khi đã đối diện với tất cả thì có ngần ngại chi khi đem thân vào nơi sóng gió va đập, nơi bão tố dập vùi để ngày mai trở về với bến bờ, như hạt cát trở về để lại nép mình trong biển cát mênh mông…
Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị,
Thuyền ơi thuyền xin ghé bến hoang sơ...
Mai Tú Ân
Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh...
Bể vô tận xá gì phương hướng nữa
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy lênh đênh...
Bài thơ Phương Xa của Vũ Hoàng Chương. Những câu thơ khoáng đạt cứ bay cao, bay xa với những nỗi niềm day dứt buồn tủi của những con người không có chỗ đứng trên quê hương mình đi mãi vào chốn vô tận. Những con người sinh lầm thế kỷ, sinh lầm quê hương, sinh lầm thời đại... chỉ có nỗi khát khao tự do như cánh buồm khao khát đón ngọn gió tự do để đưa đẩy ta vào chốn bao la, vô định nhưng ngập tràn tự do....
Thuyền đã nhổ neo rồi, không còn quay đầu vào bờ được nữa thì kẻ đã dấn thân còn sợ chi biển rộng trời cao, sợ chi giông bão thét gào, sợ chi phương Đông hay phương Đoài, cứ để gió đẩy đưa ta vào chốn vô cùng cao rộng, thoát khỏi đắng cay, tủi hổ, nhục nhằn…
Nhổ neo rồi thuyền ơi! Xin mặc sóng,
Xuôi về đông hay giạt tới phương đoài,
Xa mặt đất giữa vô cùng cao rộng,
Lòng cô đơn cay đắng họa dần vơi.
Đám người khổ ải chúng ta với những cánh tay rắn chắc đang chờ gió lên với tiếng hò khoan dâng trào ý chí, những con người sắp ra khơi rời bỏ bến bờ như những tha nhân đau khổ đang rời bỏ cõi tạm khổ đau, để cùng gió đưa đẩy ra khơi xa, đến phương trời xa hạnh phúc...
Men đã ngấm bọn ta chờ nắng tắt,
Treo buồm cao cùng cao tiếng hò khoan.
Gió đã nổi nhịp trăng chiều hiu hắt,
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy cho ngoan.
Những con người chúng ta nhỏ bé, yếu đuối và sợ hãi trước sóng to gió cả, trước biển rộng trời cao, trước bao la trời đất, nhưng khi đã đối diện với tất cả thì có ngần ngại chi khi đem thân vào nơi sóng gió va đập, nơi bão tố dập vùi để ngày mai trở về với bến bờ, như hạt cát trở về để lại nép mình trong biển cát mênh mông…
Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị,
Thuyền ơi thuyền xin ghé bến hoang sơ...
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét