Em đâu muốn đời mình biến thành thơ
Nhưng giọt buồn lén nhỏ vào hơi thở
Từng chữ, từng câu đẫm đầy nỗi nhớ
Quyện vào lòng bao lưu luyến ngẩn ngơ...
Bài thơ như một tiếng thở dài trong đêm của một thi nhân miễn cưỡng, một tiếng lòng đau đáu nỗi đau của một hồn bị bắt buộc. Nhưng cũng là một nhân duyên không phải ai cũng may mắn có được giữa Thơ và Đời. Một sự kết hợp tuyệt vời để cả hai cùng thăng hoa, để làm đẹp cho nhau.
Nàng thơ trong bài thơ này của Đông Quỳnh không phải là những tiên nữ xiêm y lộng lẫy trong điệu múa Nghê Thường, cũng chẳng phải chàng nàng, tay gươm tay quạt dạo gót vườn sen đẫm chất điển tích tuồng Tàu. Nàng thơ và hồn thơ của tác giả Đông Quỳnh chỉ như "giọt buồn", như hòa cuộn và cùng nhau đưa đẩy bài thơ lên tầm và bay bổng trong một khoảng không mênh mông khoáng đạt nhưng cũng đầy trăn trở suy tư của tâm hồn con người vốn không hề bình yên...
Không phải là một bài thơ tình yêu đôi lứa, nhưng những cung bực cảm xúc về nỗi buồn nhớ, lưu luyến ngẩn ngơ, khắc khoải, bồi hồi, nồng nàn, vật vờ....và có cả Sắc Sắc, Không Không của kiếp luân hồi Phật Giáo với đầy đủ ý nghĩa răn dạy như một bài dạy đạo đức nhẹ nhàng giữa chút xao động lòng người nơi trần thế...
Em chỉ muốn một lần, một lần thôi
Thơ đọng lại dù sao dời vật đổi
Để hồn em không vật vờ chới với
Giữa sắc - không của một kiếp luân hồi...
Bài thơ được viết theo thể thơ 8 chữ, hợp với khẩu khí mạnh mẽ của ý chí nhưng cũng vẫn chan hoà được những câu chữ tình cảm rất người...Xét riêng về bố cục vần điệu cùng lợi ích hiển nhiên hơn thể 7 chữ, thì thơ 8 chữ cũng siết câu chữ nhưng không bị bó buộc bởi Niêm, Luật, Đối... của thể thơ thơ 7 chữ, và thơ 8 chữ khiến cho ngưòi viết, nhất là những người viết đã nhuần nhuyễn các thể thơ truyền thống sẽ có nhiều khả năng chọn lựa và thể hiện khác nhau. Nó khiến cho tác giả rộng rãi đường binh để viết với câu từ thoáng đãng, hiện đại.
Ta có thể tham khảo vài câu trong bài thơ Phương Xa của Vũ Hoàng Trương, một bài thơ có thể nói là kinh điển của thể thơ 8 chữ này :
Men đã ngấm, bọn ta chờ nắng tắt
Treo buồm cao cùng với tiếng hò khoan,
Gió đã nổi nhịp trăng chiều hiu hắt,
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy cho ngoan...
Trở lại bài thơ của Đông Quỳnh, thì mặc dù là một người con đã xa quê sống ở xứ người đã lâu thì người em gái Việt Nam ni vẫn giữ được cái hồn việt, con chữ Việt để từ đó cái ngôn từ, vần điệu, và thậm chí định hướng cảm xúc cho người đọc cũng từ những ngôn từ tiếng Việt của quê cha đất tổ. Một việc mà oái oăm thay, các người viết trong nước lại không thành công khi sính ngoại thái quá..
Em lặng thầm chờ sóng gió trôi qua
Để đời mình được bình yên phẳng lặng
Nhưng thơ là cơn sóng ngầm dai dẳng
Gợn trào dâng bao khắc khoải bồi hồi...
Lối viết chắc tay, xử lý câu chữ nhuần nhuyễn cùng khá nhiều câu chữ đắt và khá đắc địa khiến bài thơ này nổi bật dù đứng trong thơ chuyên hay không chuyên. Và cho dù nữ tác giả xinh đẹp nhưng khiêm tốn này không nhận mình là chuyên nghiệp thì vị trí chắc chắn của cô sẽ là ở đó một cách không thể tranh cãi...
Và khi đọc nhiều hơn những bài thơ hay, đa dạng cùng những vần thơ luôn hướng nội với những trăn trở của Đông Quỳnh thì ta mới cảm nhận nhiều hơn những cảm xúc luôm dằn vặt, luôn hành hạ những con người văn chương chữ nghĩa, vừa được ôngTrời ban tặng cho tài năng viết lách, lại vừa bắt phải chịu gánh nặng cái Tâm nhân bản cho con người, vì con người trên nhân thế bao la này...
Thật hạnh phúc khi luôn được thưởng thức những bài thơ hay đến bất ngờ như bài thơ này của nhà thơ nữ tài năng Đông Quỳnh, cùng rất, rất nhiều bài thơ hay khác của các tác giả tài năng khác. Ngoài ra còn có được giao lưu học hỏi về thơ văn với các anh chị, các người em và các bạn bè thơ văn trong nhà FB của chúng ta. Thêm một niềm vui rất lớn nữa của riêng MTA là trước sau như một, Trang thơ văn cộng đồng Mai Tú Ân web sẽ luôn đăng thơ FB của các bạn cùng những bài thơ kinh điển của các bậc tiền bối, còn thơ của các em chuyên nghiệp, thơ quốc doanh thì trân trọng mời đi chỗ khác chơi...
Rất cám ơn tác giả Đông Quỳnh. - Angelina Nguyen.
MTA
Thơ và Đời...
Em đâu muốn đời mình biến thành thơ
Nhưng giọt buồn lén nhỏ vào hơi thở
Từng chữ, từng câu đẫm đầy nỗi nhớ
Quyện vào lòng bao lưu luyến ngẩn ngơ...
Em lặng thầm chờ sóng gió trôi qua
Để đời mình được bình yên phẳng lặng
Nhưng thơ là cơn sóng ngầm dai dẳng
Gợn trào dâng bao khắc khoải bồi hồi...
Em mãi ước cùng ngày tháng rong chơi
Giữa cõi trần ai ba chìm bảy nổi
Thơ vẫn nồng nàn buông lơi tiếng gọi
Viết, viết cho quên nghiệt ngã phận đời...
Em chỉ muốn một lần, một lần thôi
Thơ đọng lại dù sao dời vật đổi
Để hồn em không vật vờ chới với
Giữa sắc - không của một kiếp luân hồi...
Đông Quỳnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét