Như mọi khi, khi nào con gái nhỏ của cha ngủ ngon thật ngon, gương mặt đẹp như thiên thần tỏa sáng trong nôi thì cha mới nói những điều hóc búa nhất, khó giải thích nhất hay giải thích lung tung để hiểu thế nào cũng được nhất. Vì sắp đến ngày 27/7, ngày vinh danh những người thương binh liệt sĩ, ngày 22/12 là ngày lễ của QĐND Việt Nam, và cả ngày 19/6 ngày Quân Lực VNCH nữa, những ngày lễ hào hùng và tôn vinh những người mặc quân phục của chúng ta bên này hay bên kia trận tuyến đấy con gái ạ.
Lịch sử gần đây của đất nước chúng ta, oan nghiệt thay lại không phải là lịch sử của xây dựng kiến thiết đất nước mà là lịch sử của chiến tranh, nội chiến, chống ngoại xâm... Các cuộc chiến tranh lớn nhỏ cứ nối tiếp nhau, chen lấn nhau, đua tranh nhau đem đau khổ chết chóc vào đất nước tội nghiệp của chúng ta. Hàng triệu thanh niên trai tráng của quốc gia này, tổ quốc kia, chế độ nọ... phơi phới lên đường để rồi ngã xuống giữa chiến trường ầm vang tiếng đạn réo đòi máu, súng thét đòi mạng... Họ đều là người Việt Nam máu đỏ da vàng và đều sống trên mảnh đất hình chữ S này và đổ xương máu để bảo vệ nó. Chỉ điều đó thôi cũng khiến cho cha cảm phục lắm rồi. Nên mặc dù không bao giờ mong có chiến tranh, nhưng cha con ta luôn phải biết trân trọng những người lính của chúng ta. Và cha không ép buộc con gái nhỏ xíu nhỏ xiu của cha phải theo ý này của cha. Đó là trân trọng người lính của chúng ta và trân trọng cả những người lính đối phương của chúng ta nữa....
Là hậu thế của những chiến binh can trường đó và cha tự hào lắm khi có được dòng máu hào hùng đó cuồn cuộn chảy trong huyết quản của mình. Những hun đúc và kết tinh từ ngàn đời đó khiến dân tộc Việt ta có những phẩm chất đáng tự hào về độc lập và chống ngoại xâm lắm nên cha không bao giờ phê phán bất cứ người lính nào của bất cứ bên nào, bất cứ quốc gia nào trên thế giới này. Xí, cho cha nói thêm là, trừ lính Tàu Cộng ra thì cha kính nể, tôn thờ tất cả, nhất là những người lính nói tiếng Việt Nam. Bất kể họ chiến đấu vì màu cờ nào, cờ đỏ sao vàng hay cờ vàng ba sọc đỏ, ngày kỷ niệm là ngày 22/12 hay ngày 19/6 thì cha con mình đều phải trân trọng họ con ạ.
Chúng ta không bao giờ được phép xúc phạm đến những con người đã đổ giọt máu đào cho dân tộc, chúng ta không thay đổi được lịch sử vì lịch sử là những điều không thể thay đổi. Vậy thì chúng ta hãy để nguyên vẹn tất cả như vậy mà để tỏ lòng kính trọng một điều thôi. Đó là những người lính là những người tốt nhất đấy con gái ạ.
Những người lính, phe này hay phe kia đều là những con người mà chúng ta phải trân trọng. Đó là những con người bước vào nghề này khác hẳn với mọi nghề khác ở trên đời. Mọi người đi làm để sống, còn họ đi làm để chết. Mọi người đi làm vì gia đình mình thì họ đi làm vì mọi gia đình khác. Mọi người đi làm để lĩnn lương thì người lính đi làm để không có lương. Mọi người đi làm để tối trở về với gia đình thân yêu của mình thì người lính ra đi để có khi không về. Như lời bài hát này, cha hát cho con nghe nhé
"Ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ... Các anh không về..."
Ôi, cha muốn khóc quá...Vì cha hát dở lắm nên sau này mà nói chuyện với con gái thì cha sẽ không hát đâu đấy. Thỏa thuận thế nhé và ta tiếp tục nào...
Tất cả những người lính, trừ những ông tướng ông quan đầu to bụng bự chuyên trốn ở trong hầm hay nấp ở hậu phương thì không nói, còn thì tất cả họ đều là những thanh niên trẻ trung khỏe mạnh đẹp như những thiên thần con ạ. Họ cầm những cây súng, tức là cái cây mà khi ta bắn nổ cái Đùng thì kẻ bị bắn lăn đùng ra chết tốt. Hihi...Cha chưa đi lính ngày nào, chưa cầm cái cây của nợ đó bắn lần nào nhưng thú thực là cho dù con gái có phản lại cha mà kể lại cho mẹ nghe thì cha cũng phải nói là cha sợ súng nổ lắm. Cha sẽ sợ đến điếng hồn, sợ đến không thở được, sợ đến.... tè ra quần giống như con gái cha vẫn tè ra bím ấy. Hè hè, cái sợ chót này thì yêu cầu con gái cha có phản lại cha thì cũng chừa đừng phản vụ cha tè cho mẹ nghe nhé. Ngượng bỏ xừ đi....
Ấy thế mà những người lính của chúng ta vẫn phải xông vào những nơi súng nổ ầm ầm đó để bắn giết lẫn nhau. Chỉ nơi nào có những người mặc quân phục như họ, cầm súng như họ thì họ mới bắn giết lẫn nhau thôi. Còn nơi nào chỉ có đàn bà trẻ con, hay nơi nào có người không cầm súng thì họ cúi đầu lịch sự nói, xin lỗi madam và baby, tôi nhầm chỗ, rồi họ tránh ra, đi tìm kẻ thù ở nơi khác. Thật là những người đàn ông chân chính...
Phải nhớ ơn những người lính vì họ là những người hy sinh không phải vì mình. Họ ngã xuống chết cho đất nước, cho dân tộc mình. Dù đúng, dù sai, dù hậu thế có đánh giá như thế nào đi nữa thì những con người trai trẻ can trường đó đã lên đường tòng chinh, đã hiên ngang xông pha trận tiền và đã hy sinh với niềm tin vào chân lý của mình thì cũng đáng nể lắm rồi. Đó là những con người dám hy sinh vì nghĩa lớn, vì đất nước của mình, họ dám rời bỏ gia đình, quê hương và cả cuộc đời trai trẻ của mình để đến với trận tiền mờ mịt khói súng, hay chốn mịt mùng của thế giới bên kia.
Phải nhớ ơn họ nhiều hơn nữa là khi một ai trong số họ ngã gục ở đâu đó ngoài chiến trường thì bắt đầu của những nỗi đau khổ hơn bắt đầu đến với những người thân yêu nhất của họ ở quê nhà. Tiếng kêu thét thảng thốt của người mẹ, tiếng nguyền rủa trời đất của người cha khi mảnh giấy báo tử nhỏ bé đem tin dữ của người con về. Tiếng cha mẹ già khóc người con trẻ chết trận, như lá vàng khóc hận lá xanh rời cành. Rồi sẽ có một người thiếu phụ vợ lính, hay một người con gái đang dệt mộng yêu đương với người tình mặc quân phục sẽ khóc òa, khóc ngất khi gặp tin trời sập xuống đầu... Người thì khóc thảm thiết cho nghiã phu thê nửa đường gãy gánh, kẻ thì khóc ai oán cho tình duyên không trọn vẹn được với nhau. Rồi cũng có thể có một hai đứa bé, con của người trai vừa đền nợ nước, chạy lũn cũn vừa nhìn ảnh cha nó lần đầu tiên được đưa lên bàn thờ , vừa nhìn ông bà mẹ, cô gì chú bác nội ngoại đông như quân Nguyên của nó vừa tự hỏi :"sao hôm nay nhà mình ai cũng khóc, còn ai không khóc thì mắt sưng húp lên vậy nhỉ"...
Những người lính là những con người mà cha con ta phải trân trọng, phải biết ơn. Họ là biểu tượng bất diệt của tinh thần độc lập, chống ngoại xâm, là những Nam tử Việt đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, luôn xông pha nơi hiểm nguy và coi cái chết nhẹ như lông hồng để bảo vệ quê hương xứ sở. Họ là những người con anh hùng của toàn dân tộc Việt Nam chúng ta, và là biểu tượng oai hùng của thời đại của họ. Thời đại thì có thể còn, mất hay lãng quên, nhưng họ thì không bao giờ, không bao giờ quên con gái nhé...
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét