6/10/17

Vụ Trịnh Xuân Thanh - Nước Đức ngây thơ quá...



Nhìn vào cuộc đối đầu không giống ai đang diễn ra giữa nước Đức hùng mạnh và nước Việt Nam hiện nay ta không thể không nín cười với cách thức mà người Đức đang thi hành với Việt Nam. Với một chủ trương sai lầm ngay từ đầu, Đức chỉ muốn chỉ dạy cho Việt Nam một bài học nhỏ về mối quan hệ quốc tế. Đó là phải biết tôn trọng các nguyên tắc văn minh khi hội nhập quốc tế, có sai thì phải nhận và sửa sai, rồi mọi việc sẽ trở lại như trước. Chỉ cần có thế thôi.


Đó là điều quá rõ ràng và không có gì phải bàn cãi. Cũng như việc Việt Nam làm sai trong vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh là quá rõ ràng và không có gì phải bàn cãi. Ấy thế nhưng tại sao một việc trái lè rõ ràng như thế lại không được Việt Nam thừa nhận như một quốc gia đã hoà nhập quốc tế, hay như một người đàn ông có lòng tự trọng ? 

Trước hết chúng ta phải xét đến tiêu chuẩn hòa nhập quốc tế của Việt Nam, một quốc gia CS trung kiên nhất. Để có lợi hay để xin xỏ thì Việt Nam chứng tỏ là một kẻ ngoan ngoãn vô cùng. Nhưng khi không có lợi, hay tính toán hơn thua thì Việt Nam chứng tỏ là một tay không vừa. Khôn ngoan, tráo trở và lỳ lợm, Việt Nam tỏ ra là một tay chơi hơn người. Cả về sức chịu đựng lẫn tính cách bất định của một nhà nước CS chuyên chế. Họ dễ dàng chuyển vai qua lại giữa con chim bồ câu vô hại với con rắn hổ mang phun nọc độc,tùy theo mục đích và đối thủ là ai. Những khái niệmnhư biết ơn, hay vô ơn đều không có lằn ranh rõ ràng. Chỉ mục tiêu có lợi hay không mới là đáng kể.

Trở lại vụ đối đầu với nước Đức qua vụ Trịnh Xuân Thanh thì thật ngây thơ khi cho rằng đây là lỗi của Việt Nam. Không thể nào có chuyện Việt Nam tổ chức bắt người bên xứ Đức một cách nửa kín nửa hở như thế lại là một sai lầm, và người Đức cho rằng chỉ cần xin lỗi là đủ. Chỉ cần nhìn vào hành động không giấu diếm của những kẻ bắt cóc khi đem cả Đại Sứ Quán VN ở Đức ra làm hang ổ để chứa Trịnh Xuân Thanh cũng chứng tỏ sự táo tợn của họ. Và thái độ thản nhiên của Việt Nam khi lạnh lùng không thừa nhận vụ việc bắt cóc Trịnh Xuân Thanh cũng chứng tỏ bản lãnh lỳ lợm hơn người, cùng với sự chấp nhận cuộc chơi tới cùng. Với những biện pháp trừng phạt nửa vời và các biện pháp đưa ra không phải để trừng trị mà chỉ để mong cho đối phương xuống nước thì nước Đức đã tự làm mình xuống nước trước. Họ đã phải từ bỏ mục tiêu yêu cầu Trịnh Xuân Thanh tự do trở lại Đức trong khi phía Việt Nam chẳng hề có một nhượng bộ nhỏ nhoi nào. Việc trục xuất 2 nhân viên ngoại giao, hay đình chỉ Hiệp ước Đối Tác Chiếm Lược, một thứ Hiệp Ước vẽ ra để tặng cho nhau làm vui chớ không có mấy sức nặng kinh tế thì chỉ chứng tỏ rằng, người Đức với sự ngây thơ của một anh nhà giầu tốt bụng mới tin tưởng rằng, cuối cùng thì Việt Nam sẽ đầu hàng. Đó là điều không thể có và không bao giờ có. Và với trò cù cưa của cuộc đấu thì lâu lâu nước Đức tung ra một đòn như gãi ngứa Việt Nam, với hy vọng khuất phục đối thủ thì nước Đức sẽ chỉ gặp đối thủ ngày thêm lỳ lợm, ngày thêm quyết tâm hơn mà thôi.

Nước Việt Nam trên trường quốc tế không phải là một anh giamg hồ nhưng qua vụ Trịnh Xuân Thanh này lại chứng tỏ tài năng của một anh xã hội đen tay dao tay búa. Trong khi nước Đức vốn là một tay chuyên nghiệp nhưng lại hành xử yếu ớt và ngây thơ quá...


Mai Tú Ân

Không có nhận xét nào: