Các bạn trẻ cũng thường xuyên hô vang
"Họ không thể giết hết chúng ta" để nói lên quyết tâm đấu tranh cho quyền lợi chính đáng của mình.
Hồng
Kông một lãnh thổ thuộc Anh Quốc
từ năm 1842 đã chuyển giao cho Trung Quốc năm 1997 với quy định dân chúng Hồng Kông được
hưởng quy chế tự trị
ít nhất 50 năm hay đến năm 2047.
Trong vòng 150 năm dưới sự
quản lý của người
ngọai quốc, người
dân Hồng Kông được cho là chỉ biết kiếm
tiền, chỉ sống
vì tiền và ở đây tiền
là tất cả. Nay đã đổi
khác.
Diễn
Biến
Ngày 13-9-2014 vừa qua nhà cầm
quyền cộng sản
Bắc Kinh ra quyết định tất
cả các ứng cử
viên của cuộc bầu
cử năm 2017 phải được chấp
thuận bởi một ủy ban do Bắc Kinh chỉ định. Kiểu
“Đảng cử Dân bầu”
được diễn ra tại Việt
Nam bấy lâu nay.
Quyết
định đã gây phẫn nộ mọi
tầng lớp dân chúng Hồng Kông nhất
là trong giới trẻ.
Năm 2011, tại Hồng
Kông đã xảy ra một chuyển biến
lớn lao, Hoàng Chí Phong (Joshua Wong) một người trẻ,
khi Hồng Kông được chuyển giao cho Trung Quốc 1997 chưa đến 1 tuổi,
đã đứng lên kêu gọi biểu tình phản
đối việc áp dụng
Chương Trình giáo dục kiểu
cộng sản.
Lời
kêu gọi của Hoàng Chí Phong đã được 120 ngàn người đáp ứng
với 13 bạn trẻ
tình nguyện tuyệt thực phản
đối. Họ bao vây trụ sở Hành Chính Hồng Kông và cuối cùng chính quyền phải nhượng
bộ.
Lần
này Hoàng Chí Phong lại
tiếp tục đứng
lên kêu gọi nhân
ngày Quốc Khánh 1-10-2014, kỷ niệm lần
thứ 65 cộng sản
nắm quyền tại
Trung Quốc, người dân Hồng
Kông hãy xuống đường đòi hỏi quyền tự
quyết cho mình.
Đối
với nhà cầm quyền
Trung Quốc, rõ ràng đây là một thách thức chính trị. Vì nếu họ để một người
không cộng sản lãnh đạo
Hồng Kông họ sẽ mất
kiểm sóat và nhiều rủi ro khó lường
trước.
Đòi hỏi
tự do ứng cử
và bầu cử sẽ
lan sang lục địa, nơi mà hiện nay đảng
Cộng sản đang gặp
nhiều khó khăn về cả chính trị,
kinh tế lẫn xã hội.
Lời
kêu gọi của Hoàng Chí Phong đã nhanh chóng được được
giới học sinh và sinh viên đáp ứng bằng
cách bãi khóa xuống
đường biểu tình, bao vây khu hành chánh. Các tổ chức chính trị
và dân sự khác khi thấy giới trẻ dấn thân cũng nhanh chóng nhập cuộc.
Ngày 22-9 chừng 13.000 học
sinh đã bắt đầu một tuần
lễ bãi khóa, toạ kháng tại khuôn viên đại học.
Hình ảnh những người
trẻ với nơ vàng hay khăn vàng buộc trên trán đã nhanh chóng trở thành biểu tượng cho cuộc
đấu tranh lần này.
Họ
thành lập nhóm Chiếm Khu Trung Tâm (Occupy Central) khởi đầu chiến
dịch bất tuân dân sự vận động biểu
tình ngày 1-10 sắp
tới.
Để
đáp lại nhà cầm quyền
Hồng Kông đã bắt giữ lãnh đạo
phong trào Hoàng Chí Phong (Joshua Wong), nhưng chỉ
giam 2 ngày thì tòa án Hồng
Kông đã ra lệnh cảnh sát phải thả.
Ngày thứ bảy 27-9, chừng 60.000 người bắt đầu tổ
chức tuần hành và tìm cách nối kết
với những người
đang toạ kháng tại trung tâm hành chính trung ương.
Cảnh
hằng chục ngàn thanh thiếu niên trẻ một cách ôn hòa và trật tự tiến
vào khu trung tâm đã nhanh chóng được truyền
thông rộng rãi trên tòan thế giới.
Sáng sớm
chủ Nhật ngày 28-9, khi cảnh sát bắt
giữ một số
sinh viên tại trụ sở chính của
khu hành chính trung ương,
nhóm Chiếm
Khu Trung Tâm ra quyết
định khởi động
các cuộc biểu tình sớm
hơn dự định.
Đến
tối, theo lệnh Bắc Kinh cảnh
sát đã chính thức
cảnh báo cuộc biểu tình là “bất hợp pháp” và thẳng tay đàn áp. Cảnh sát xịt
hơi cay, bắn lựu
đạn cay, bắt giữ
thành phần lãnh đạo sinh viên.
Mặc
cho phía cảnh sát
đàn áp đòan biểu tình vẫn tiếp tục
bám lấy Trung Tâm Hồng Kông .
Cuối
cùng cảnh sát phải rút lui nhưng lại có tin đồn
Trung Quốc đã mang xe tăng và quân đội vào Hồng Kông và sẽ
ra tay đàn áp như đã xẩy
ra tại Thiên An Môn năm 1989.
Vài kinh nghiệm từ
Thiên An Môn:
Đầu
năm 1989, khi đang học
Cao Học tại Viện
Đại Học Quốc
Gia Úc Đại Lợi (Australian National University), tôi có dịp đã tiếp xúc với
những sinh viên từ Trung Quốc ra hải ngọai
để vận động
cuộc biểu tình tại
Thiên An Môn, sau đó tôi đã giúp họ rất
nhiều trong việc tổ chức
biểu tình và ngọai vận nên cũng rút ra nhiều kinh nghiệm
quý báu.
Những
người đứng đầu vận
động đều thuộc
thành phần “con ông cháu cha cộng sản” nên rất
tự tin sẽ không bị đảng Cộng sản
“tắm máu”. Điều này tôi đã công khai không tin ngay
khi họ đưa ra chương
trình.
Sau này mới biết
chính con của Đại Sứ Trung Quốc
tại Úc lúc ấy đã bị chết
(mà không lấy được xác) tại Thiên An Môn.
Họ
có tổ chức, có sửa
sọan, có các thành phần từ Bộ
Chính Trị hổ trợ,
rất ôn hòa, bất bạo động,
biết chinh phục binh lính Trung Quốc…, nhưng vì quá lý tưởng
và quá chủ quan nên
đã thất bại.
Thành phần lãnh đạo
sinh viên có thể
cũng đã đánh giá sai sự hỗ trợ của
những quốc gia Tây Phương,
nên không vận động
đúng mức.
Cùng lắm
khi Hồng Quân nổ súng thì ông Thủ tướng Úc Bob Hawke lúc bấy giờ
chỉ rơi vài giọt nước
mắt (khóc) và loan báo Úc sẽ nhận các sinh viên đang học tại
Úc và sinh viên đã biểu
tình tại Thiên An Môn nếu họ muốn
xin tị nạn.
Thời
điểm đã khác, hòan cảnh đã khác, địa điểm cũng khác và nhất là những
người lãnh đạo đã khác nên xin chia sẻ một số
nhận xét trong cuộc vận động
lần này.
Nhận
xét
Đầu
tiên là giới trẻ Hồng Kông có nhận thức
về chính trị hiểu rõ quyền
lợi và quyền lực
của họ khi dấn
thân đấu tranh.
Một
sinh viên Hồng Kông
cho báo chí biết, cô và
gia đình rất sợ bị bắn
chết như đã xẩy
ra tại Thiên An Môn nhưng không phải vì sợ mà cô sẽ
phải hy sinh quyền được ứng
cử và bầu cử tự do.
Chính vì sự sợ
hãi khi cảnh sát tấn công các bạn trẻ đã giương
cao và thường
xuyên hô vang khẩu
hiệu "Họ không thể giết hết
chúng ta". Đó là một
cách để các bạn duy trì trật
tự và quyết tâm đấu
tranh cho quyền lợi chính đáng của mình.
Các bạn
trẻ rành công nghệ thông tin và sử dụng thành thạo
mạng xã hội như một phương tiện
truyền thông chính yếu. Họ biết
sử dụng các thiết
bị mới nhất
nên ngay cả việc cắt mạng
hay cúp điện vẫn không bị ảnh hưởng.
Mỗi
bạn trẻ đã trở
thành một chiến sĩ thông tin cho nhau vì thế mặc
dù bị tấn công họ
đã chủ động được
tình hình cho đến
khi cảnh sát phải rút lui.
Mặc
dù rất mệt mỏi
có người cho biết đã ít ăn ít ngủ cả tuần
nhưng tất cả
luôn giữ trật tự
hàng ngũ.
Dự
tính trước cảnh sát sẽ xịt
hơi cay và bắn lựu đạn
cay các bạn đã sửa sọan áo mưa,
đồ che mũi, khăn và nước. Khi cảnh sát bắn nước
vào tất cả các bạn
đã đồng lọat nằm
xuống để tránh và lại
ngồi dậy tiếp
tục đấu tranh.
Các hình ảnh vừa
đẹp vừa khí thế của các bạn đã được
truyền đi tòan thế giới.
Thông tin cũng đã nhanh chóng tạo thành nhều
cuộc biểu tình nhỏ ở các khu vực khác. Hằng ngàn người phong tỏa một con đường chính băng qua vịnh ở Mongkok, hằng
ngàn người biểu tình ở Causeway buộc
cảnh sát phải chia lực lượng
và cuối cùng phải rút lui.
Về
phía cảnh sát Hồng Kông xem ra họ đã phải
gượng gạo thi hành lệnh từ Bắc
Kinh nhưng rất chuyên môn và không có những cảnh
đánh người biểu tình như vẫn xẩy
ra ở Việt Nam và Trung Quốc.
Một
đặc điểm khác với
các cuộc biểu tình tại
Việt Nam là thay vì tập trung vào buổi sáng, tại Hồng Kông tập
trung vào buổi chiều tối như vậy sẽ có thêm người
tham dự sau giờ làm. Nhiều
người tham dự biểu tình không khác gì đi thăm khu phố trung ương.
Các hình ảnh về
cung cấp lương thực
và thức uống cho thấy
mặc dù tự phát đòan biểu tình đã sinh họat trong tổ
chức và có phân công công việc một cách rõ ràng.
Một
hình ảnh khác đáng học hỏi là những
người biểu tình luôn thu dọn vệ sinh các khu vực biểu
tình và đưa ra trước công chúng nhiều khẩu hiệu
xin lỗi đã làm cản trở giao thông hay cản trở
công việc giao dịch.
Dù kiên quyết đấu
tranh các bạn trẻ không lạc quan quá mức
để tin rằng sẽ
làm thay đổi quyết định của
nhà cầm quyền Bắc
Kinh. Nhưng không phải vì thế mà họ
không dấn thân cho nền dân chủ thật
sự tại Hồng
Kông .
Thế
giới đang hướng về
các bạn trẻ Hồng
Kông
Tại
tiểu bang Victoria mấy hôm nay, hằng trăm sinh viên học sinh đã tụ tập trước
Thư Viện Thành Phố
Melbourne để tỏ lòng ủng hộ
tinh thần đấu tranh của
người dân Hồng Kông .
Tại
Úc châu, ông Võ Trí Dũng chủ tịch
Cộng đồng Người
Việt Tự Do tại
Úc Châu cũng vừa đưa ra một Thông Báo Báo Chí:
“Thể
chế cộng sản
đã lấy đi tự do và dân chủ Việt
Nam, vì thế chúng
tôi rất đồng cảm
với lập trường
cương quyết của người
Hồng Kông. Người Hồng Kông không thể cho phép nhà cầm quyền cộng
sản Bắc Kinh cướp
đi quyền tự quyết
của họ. Vì đó là khởi đầu
để họ phải
mất đi các quyền khác rồi mất
đi tự do.”
Ông cho biết Cộng
Đồng kêu gọi thế
giới lên tiếng và đứng
về phía của người
dân Hồng Kông để tránh một cuộc
đổ máu như đã xảy
ra tại Thiên An Môn.
Ông kêu gọi người
Việt ngày 1-10-2014 mặc áo vàng hay thắt nơ vàng để chứng
tỏ sự đòan kết ủng hộ người
dân và những người biểu tình tại Hồng
Kông.
Hai khẩu
hiệu khác được sử dụng rộng rãi trong cuộc biểu
tình là "Đả đảo Đảng Cộng
sản Trung Quốc" (Down with the Chinese
Communist Party!) và "Chúng tôi muốn phổ
thông đầu phiếu!" (We want universal suffrage!).
Thứ tư 1-10-2014 đã có hằng trăm ngàn người đổ về khu trung tâm và nếu không đạt được đòi hỏi
người dân Hồng Kông sẽ tiếp tục
đấu tranh, nền dân chủ Hồng
Kông sẽ mãi gắn liền
với nền dân chủ
tòan thế giới.
Nguyễn Quang Duy
Melbourne Úc Đại Lợi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét