Thủ Đô Hà Nội bước vào kỷ niệm 60 năm ngày GP. 60 năm không phải là một thời gian dài cho một vùng vùng đất, một địa danh nhưng là một thời gian dài, một thế hệ, một đời người đã sống và trải nghiệm trên vùng đất ấy. 60 năm và thử làm một cuộc tổng kết nho nhỏ để ta xem những gì làm được để tự hào nhé.
Nếu so sánh với các thủ đô tương tự trên thế giới thì thật là buồn và không dám, không nên và không thể so sánh. Nên ta tìm cái hoành tráng nhất mà HN đã làm được để tự sướng nhé.
Thủ Đô đã mở rộng 20 lần từ ngày giải phóng. và ít năm nữa sẽ mở rộng gấp 4 lần nữa so với hiện nay. Nhưng có cần phải mở rộng HN một cách hoành tráng như thế không? Có cần mở rộng Thủ Đô một cách có một không hai trong lịch sử các thủ đô trên thế giới như thế không? Đây hoàn toàn là một cách làm, cũng như con số của sự duy ý chí, ý muốn của lãnh đạo chứ không phải là một nhu cầu tự thân của một thủ đô phát triển theo đất nước. Phóng tay ra để có những diện tích khủng, con số đẹp, rồi xây trụ sở hoành tráng, vài con đường hoành tráng...và thế là mở rộng Thủ Đô. Có thêm nữa là những người dân vùng ven được sướng một tý khi ngủ dậy trở thành dân HN, dân Thủ Đô. Thêm một cái sướng lỗi thời nữa của một thời cũ kỹ khi cứ sống chết phải là dân Thủ Đô, phải có cái khẩu Thủ Đô...
Thế nhưng sau tất cả là một sự xuống cấp của những điều nhìn thấy và không nhìn thấy của một Thủ đô một quốc gia văn minh hiện đại. Sự chậm phát triển đương nhiên của một thành phố chỉ mở rộng trên giấy tờ cùng đời sống người dân, cũng như các giá trị vật thể và phi vật thể mà chúng ta không nhìn thấy hoặc cố tình không nhìn thấy...Mở rộng Thủ Đô, Hà Nội hóa các vùng xung quanh đã dần dần biến thành Hà Tây hóa, Hà Đông hóa tất cả Hà Nội...
Có vài tòa nhà hoành tráng, vài con đường hoành tráng, vài khu nhà hoành tráng...nhưng buồn thay lại là nhà của nước ngoài, do tiền nước ngoài và phục vụ nước ngoài là chính.
Nên văn hóa đặc trưng riêng thì cứ gán ghép cho những đức tính không có thật, hoặc có thì cả nước có chứ không riêng gì HN. Cũng như nâng tầm người HN lên cao hơn những vùng còn lại của đất nước bằng những phẩm chất không có thật, hay có thì cũng có như mọi người dân trên phần còn lại của đất nước...
Chỉ mỗi một niềm tự hào, nếu có thể gọi như thế là tự hào về một thời chiến tranh. Nhưng chiến tranh đã qua từ lâu, niềm tự hào cũng giảm bớt đi để nhường chỗ cho niềm tự hào xây dựng và phát triển chứ. Không lẽ cứ quanh quẩn tự sướng mãi về cái thời bom đạn ấy. Và nếu nói về thời chiến tranh ác liệt thì trong ba thành phố Hà Nội - Huế - Sài Gòn thì HN ta lại là thành phố ít bị chiến tranh nhất...
Chỉ mỗi một niềm tự hào, nếu có thể gọi như thế là tự hào về một thời chiến tranh. Nhưng chiến tranh đã qua từ lâu, niềm tự hào cũng giảm bớt đi để nhường chỗ cho niềm tự hào xây dựng và phát triển chứ. Không lẽ cứ quanh quẩn tự sướng mãi về cái thời bom đạn ấy. Và nếu nói về thời chiến tranh ác liệt thì trong ba thành phố Hà Nội - Huế - Sài Gòn thì HN ta lại là thành phố ít bị chiến tranh nhất...
Chắc chắn 60 năm qua đã đem lại hạnh phúc cho một số ít người nào đó, một tầng lớp ăn trên ngồi trốc nào đó chứ không phải cho tất cả những người dân ở cùng một thành phố trong cùng một thời điểm 60 năm qua...
Và sự khác biệt lớn nhất trong những ngày kỷ niệm Giải Phóng Thủ Đô này là sự phân hóa giàu nghèo đã lên tới mức khủng khiếp, nhất là giữa những người ở khu Ba Đình (hiểu theo nghĩa bóng) với những người ở phần còn lại của Hà Nội, của đất nước Việt Nam này...
Và sự khác biệt lớn nhất trong những ngày kỷ niệm Giải Phóng Thủ Đô này là sự phân hóa giàu nghèo đã lên tới mức khủng khiếp, nhất là giữa những người ở khu Ba Đình (hiểu theo nghĩa bóng) với những người ở phần còn lại của Hà Nội, của đất nước Việt Nam này...
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét