5/2/15

Xuân này con không về...

Con biết bây giờ mẹ chờ tin con,
Khi thấy mai đào nở vàng trên nương.
Năm trước con hẹn đầu xuân sẽ về...
Nay én bay đầy trước ngõ,
Mà tin con vẫn xa ngàn xa... 


Hai người phế binh VNCH đứng trước cửa quán và vừa bập bùng cây đàn ghita vừa gõ xập xòe vừa cất tiếng hát. Giọng hát thống thiết vang vang trong cảnh khách khứa ăn nhậu tưng bừng vô tâm, vô cảm với họ...
- Ôi, nhớ Xuân nào thuở trời yên vui
Nghe pháo giao thừa rộn ràng nơi nơi...
Bên mái tranh nghèo ngồi quanh bếp hồng,
Trông bánh chưng chờ trời sáng
Đỏ hây hây những đôi má đào...
Bài hát này tôi đã nghe hàng triệu lần. Tôi đã nghe qua radio, qua tivi, qua chương trình... tôi đã nghe các ca sĩ, cũ mới, nổi tiếng hay không nổi tiếng... Nhưng nó chỉ và luôn gây cho tôi những cảm xúc mãnh liệt khi nghe chính những người con thực sự, những người con đã không về với mẹ hiền em thơ trong một mùa Xuân khói lửa điêu linh trong bài hát này. Và họ như chìm đắm vào mùa Xuân hạnh phúc ngày xưa ấy khi cất tiếng hát trong lúc chung quanh đang rộn ràng sắc Xuân mới..
Nếu con không về chắc mẹ buồn lắm, 
Mai tranh nghèo không người sửa sang
Khu vườn thiếu hoa vàng mừng Xuân,
Đàn trẻ thơ chờ mong anh trai
Sẽ đem về cho tà áo mới,
Ba ngày Xuân đi khoe xóm giềng...
Hai người phế binh của một đội quân ngũ hào hùng một thuở nay không còn nữa. Hai người một mù dìu một không còn chân nữa say sưa hát với những gân cổ nổi phồng lên trên hai khuôn mặt phong trần chất chứa những năm tháng khổ ải nhục nhằn. Tiếng đàn bập bùng, chen lẫn tiếng xập xèng và hai giọng ca bè đưa đẩy giọng nam tình cảm thiết tha pha tiếng luyến láy đặc trưng rất độc, kiểu sến như tiếng Chế Linh, Duy Khánh ngày xưa và giờ là Quang Lê vậy. Và nó khiến cho người nghe như nghẹn ngào mặc dù đang hát về mùa Xuân...
Con biết không về mẹ chờ em trông,
Nhưng nếu con về bạn bè thương mong...
Bao lứa trai cùng chào Xuân chiến trường.
Không lẽ riêng mình êm ấm,
Mẹ ơi, con Xuân này vắng nhà...
Tất cả đã nhạt nhòa dần, nhạt nhòa dần. Chiến thắng rồi cũng dần quên, chiến bại nhớ lâu hơn rồi cũng dần quên...Chỉ còn những nỗi đau đau đáu giống nhau, của những người trai mặc quân phục nơi miền xa nhớ về một mùa Xuân thất hứa với mẹ hiền khi quê hương còn mịt mù khói lửa. Chỉ còn tiếng hát buồn tủi, đau lòng của các anh khiến tôi như muốn trào nước mắt, như nghe tiếng hót của loài chìm nhốt trong lồng cất tiếng hát đau đáu, khắc khoải mỗi Xuân về...
Thật hạnh phúc biết bao khi một ngày nào đó cả hai sắc lính đã từng không đội trời chung, những người lính đã từng vinh danh lá cờ vàng ba sọc đỏ, hay người lính vinh danh lá cờ đỏ sao vàng, cờ xanh đỏ sao vàng, những con người đã từng chém giết nhau thì nay lại cùng ở bên nhau để cùng cất cao tiếng hát gửi cho người mẹ khi mùa Xuân về trong cảnh bình an xứ sở...
Con hứa con sẽ trở về
Con hứa Xuân này sẽ về...
Vì suy cho cùng thì người mẹ đó chẳng phải là mẹ chung, Mẹ Việt Nam của chúng ta sao, và hai người lính đó chẳng phải là anh em chung một nòi giống, một dân tộc Việt Nam sao....

Mai Tú Ân

Không có nhận xét nào: